Chương 278: Lần này, nhất định không được để hắn chạy thoát
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1177 chữ
- 2022-02-06 07:19:19
Mười phút sau, chiếc xe Jeep đen dừng lại trước mặt, Giản Thù mở cửa xe ngồi vào.
Chiếc xe lập tức lao vút đi.
Tr8ên tầng, Trần Văn Quang nhìn theo chiếc xe đến khi mất hút rồi mới kéo rèm cửa sổ, tháo kính, ngồi xuống ghế sofa, đột nhiên bật3 cười thành tiếng.
…
Chiếc xe chạy đi một đoạn rồi mới dừng lại.
Phó Thời Lẫm tháo dây an toàn, ôm chặt 9Giản Thù vào lòng.
Ở đồn cảnh sát.
Phó Thời Lẫm dẫn Giản Thù vào phòng làm việc, sau đó đi tìm Diệp Thường Lâm.
Gần đây Diệp Thường Lâm cũng vì điều tra lại vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt mà rầu rĩ đến rụng hết tóc.
Điều an ủi duy nhất của anh ta chắc là những bức thư nhận được mỗi tháng từ hai người bạn.
Sau này, ba người hẹn nhau thi vào cùng một trường đại học.
Ban đầu họ đi đâu cũng là ba người. Đối nghịch lại với sự cởi mở xởi lởi của Bạch Trường Châu và sự hoạt bát thoải mái của vợ anh ta, Trần Văn Quang vừa tự ti lại vừa mẫn cảm.
Bạch Trường Châu và vợ anh ta không quen biết nhau từ thời đại học như họ tưởng, mà hai người cùng xuất thân từ một trại trẻ mồ côi, nhưng được nhận nuôi bởi hai gia đình khác nhau.
Trần Văn Quang cũng xuất thân từ trại trẻ mồ côi này, nhưng khác với những đứa trẻ khác, anh ta liên tục được nhận nuôi, rồi liên tục bị trả lại.
Sau mười lần như vậy, anh ta đã lớn, không có ai nhận nuôi nữa. Anh ta giống như đã bị lãng quên.
Đến khi tốt nghiệp, Trần Văn Quang đã từ một học sinh nghèo nói năng lắp bắp không dám nhìn thẳng vào người khác khi nói chuyện, trở thành một thanh niên nho nhã lịch sự, nhận được lời mời của trường đại học.
Anh ta hoàn toàn cắt đứt quan hệ với vợ chồng Bạch Trường Châu, cũng không đến tham gia đám cưới của hai người.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết nữa.
Cách hai lớp quần áo, Giản Thù vẫn cảm nhận được trái tim anh đang đập thình thịch. Cô mấp máy môi, g6iọng hơi run:
Đội trưởng Phó, em…
Phó Thời Lẫm hôn lên trán cô, vẻ mặt căng thẳng hơi dịu lại:
Không sao là tốt rồi.
5
Nửa tiếng trước, Mạnh Viễn và Chu Tiến đã có kết quả điều tra.
Đến năm thứ hai đại học, Trần Văn Quang phát hiện hai người kia đang yêu nhau, nhưng không hề thể hiện ra ngoài, đi đâu cũng vẫn kéo theo anh ta.
Trần Văn Quang không thể chấp nhận sự thực này, bắt đầu xa cách hai người bạn của mình, càng khép kín, càng trở nên cực đoan, học ngày học đêm, thề phải trở nên hơn người.
Trong thời gian đó, trong khu vực trường học liên tục phát hiện ra xác của chó mèo hoang.
Mắt Diệp Thường Lâm sáng lên:
Bắt được rồi à?
Chưa ạ, vẫn cần bằng chứng xác thực, phải làm đúng trình tự.
Lại phải theo trình tự? Hắn là…
Khi gọi điện cho cô, tim anh đập điên loạn, nhưng không dám thể hiện ra một chút nghi ngờ hay phỏng đoán nào, sợ Trần Văn Quang nghi ngờ.
May mà cô không sao.
Giản Thù khàn giọng nói:
Đội trưởng Phó, em đã thôi miên thêm một lần nữa. Lần này hung thủ không đeo nhẫn, hơn nữa…
Cổ họng cô khô rang như muốn khóc,
Hẳn là Bạch Trường Châu đã ngăn hung thủ lại.
Bác sĩ tâm lý nổi tiếng nhất thành phố B, cũng là cố vấn đặc biệt của đồn cảnh sát.
Nghe đến mấy chữ
cố vấn đặc biệt
, Diệp Thường Lâm gần như phát điên.
Lúc trước Bạch Trường Châu đã khiến ông tốn rất nhiều thời gian và công sức giải thích với cấp trên, lần này lại thêm một người nữa!
Đầu mẩu thuốc trong gạt tàn chưa bao giờ bớt đi.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, ông trấn tĩnh lại:
Vào đi.
Phó Thời Lẫm đi tới trước mặt ông, giọng anh thấp và lạnh:
Đồn trưởng Diệp, có manh mối về hung thủ rồi ạ.
Khi biết Trần Văn Quang có vấn đề, người đầu tiên Phó Thời Lẫm nghĩ đến là Giản Thù.
Mạnh Viễn nói Trần Văn Quang đã đến thành phố Vân mấy ngày trước.
Bắt đầu từ lần thôi miên ký ức trước, Giản Thù luôn rất tin tưởng anh ta, cộng thêm việc Bạch Trường Châu không phải hung thủ, chắc chắn cô sẽ đi tìm anh ta để làm thôi miên thêm một lần nữa.
Diệp Thường Lâm châm một điếu thuốc, vẻ mặt hơi nặng nề:
Tiểu Phó, cậu biết tình hình bây giờ rồi, bằng chứng và kẻ tình nghi đều do chúng ta đưa lên, đã bị tuyên án tử hình. Nếu bây giờ yêu cầu mở lại vụ án, không chỉ đồn cảnh sát, thậm chí…
Lần này là lỗi của tôi, chờ bắt được hung thủ về quy án rồi, tôi sẽ đệ đơn xin từ chức.
Diệp Thường Lâm ngạc nhiên một thoáng rồi thở dài nặng nhọc:
Cậu từ chức cái gì, người nên từ chức là tôi mới đúng. Có trách thì chỉ trách hung thủ quá gian xảo, quay chúng ta như quay dế thôi.
Phó Thời Lẫm giúp cô lau vết son nhòe đi ở khóe môi:
Khi nào bắt được hãy nói.
Lần này nhất định không được để hắn chạy thoát nữa.
…
Bạch Trường Châu đã cứu cô, nhưng lại bị cô chỉ điểm, bị tống vào tù, bị tuyên án tử hình.
Phó Thời Lẫm vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng dỗ dành an ủi.
Một lúc lâu sau Giản Thù mới rời khỏi lòng anh, mắt cô đỏ bừng:
Vậy hung thủ là…
Phó Thời Lẫm mím môi:
Hắn mà không gian xảo, thì cũng không đến nỗi mười năm trước gây án mà không để lại bất cứ manh mối nào như vậy.
Diệp Thường Lâm bật cười, lẩm bẩm như tự nói một mình:
Trên thế giới này thật sự có tội phạm hoàn hảo sao?
Có thể có, nhưng bất kể là đã qua bao nhiêu năm, chỉ cần phạm tội thì nhất định sẽ có ngày quy án.
Cậu mau tìm bằng chứng đi, tốt nhất là lấy được lời khai của Bạch Trường Châu, bắt được hung thủ rồi tính. Mọi chuyện đều có cách giải quyết.
Phó Thời Lẫm gật đầu:
Vâng.
Chờ anh đi rồi, Diệp Thường Lâm lấy trong ngăn kéo ra một bức ảnh. Trên ảnh là hai người đàn ông trẻ tuổi khoác vai nhau, mồ hôi đầm đìa, trong tay cầm cúp thắng giải Nhất hội thi diễn tập.
Khi bố của Phó Thời Lẫm hi sinh, ông chỉ hơn thằng bé bây giờ mấy tuổi, nhưng hai bố con đều cố chấp, cứng nhắc, nghiêm túc, có trách nhiệm như nhau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.