Chương 279: Anh ta không phải kiểu em thích
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1265 chữ
- 2022-02-06 07:19:18
Còn chi tiết nào… có thể chứng minh Trần Văn Quang là hung thủ nhỉ?
Giản Thù càng nghĩ càng đau đầu, cô như rơi lại vào địa8 ngục tăm tối đáng sợ, tiếng xích sắt kéo lê trên mặt đất vừa chói tai vừa kinh dị.
Giản Thù cười nói:
Ngày trước em chả thích Thẩm Hành đấy còn gì, lúc nào cũng khen anh ta với chị.
Khuôn mặt Phương Phương càng đỏ hơn:
Đấy là… vì em thấy hai người hợp nhau, nhưng bây giờ xem ra đội trưởng Phó hợp với chị hơn anh ta…
Giản Thù ngắt điện thoại, nói:
Đội trưởng Phó, em phải đến công ty một chuyến…
Phó Thời Lẫm xoa đầu cô:
Đi đi, anh bảo Mạnh Viễn đưa em đi. Trong thời gian này cậu ấy sẽ đi cùng em.
Khóe miệng Giản Thù giật giật:
Câu chuyện lần trước tôi kể lộ lắm à?
Cũng… cũng tàm tạm?
Nhưng phần lớn tài nguyên của em đều là do M&R đưa cho…
Nguyễn Lan không hiểu ý cô:
Thế thì liên quan gì đến việc em công khai quan hệ yêu đương?
Hai người đang cao hứng nói chuyện thì Nguyễn Lan đi từ trong phòng làm việc ra:
Hai người vào đây đi, chị nói chuyện chút.
Hiển nhiên là công việc Giản Thù có được trong một năm nay vượt qua rất nhiều các sao nữ đang nổi, từ một nghệ sĩ quá cả hạng mười tám nhảy vọt lên vị trí ngôi sao hạng hai.
Không sao, ở cửa có bảo vệ, chỗ nào cũng có camera, không sao đâu.
Mạnh Viễn lấy trong xe ra một bộ đàm, đưa cho cô, dạy cách dùng,
Cô mang theo cái này, có gì thì liên lạc với tôi.
Giản Thù đờ người, chợt nhớ ra câu chuyện
tôi có một người bạn
lần trước mình nói với Mạnh Viễn.
Mạnh Viễn ho một tiếng:
Tôi đoán bừa thôi, cô đừng nói cho đội trưởng Phó nhé.
Tôi biết rồi, anh mau đi ăn gì đó đi, chắc phải một lúc nữa tôi mới xuống.
Giản Thù cất bộ đàm vào túi, lên tầng.
Hôn một hồi, ngón tay Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng vuốt lên má cô, giọng trầm khàn đầy gợi cảm:
Em đã làm tốt lắm rồi, những việc còn lại giao hết cho anh. Nhé?
Đúng lúc này, điện thoại của cô bỗng đổ chuông. Là Phương Phương gọi tới, nói đã quyết định chọn một bộ phim mới, bảo cô đến công ty bàn bạc lịch trình tiếp theo.
Giản Thù không cần hỏi cũng biết có gì đó mờ ám rồi.
Khuôn mặt Phương Phương đỏ bừng lên, một lúc sau cô mới nói:
Chị Giản Thù, em và anh ta thật sự không có gì cả, anh ta không phải kiểu em thích.
Một lát sau, cô lại hỏi:
Chị Nguyễn Lan, em có được công khai…
Chữ
không
còn chưa bật khỏi miệng đã bị Nguyễn Lan thẳng thừng từ chối ngay:
Không được.
Không cần đâu, chị giảm béo.
Khó khăn lắm mới có cơ hội tốt như thế này, ăn ít bữa nào hay bữa đó.
Thấy Phương Phương ăn vội vàng, Giản Thù đưa nước cho cô:
Em ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.
Chưa đầy hai phút sau, Phương Phương đã nhanh chóng ăn hết số còn lại, mở bình nước ra uống.
Giản Thù nghẹn lời, phùng miệng nói,
Nhưng trước đây khi trên mạng lan truyền tin đồn em là bạn gái Thẩm Hành, chị cũng để yên còn gì?
Nguyễn Lan bình thản nói:
Vì tin đồn kiểu đó có lợi cho em, bất kể là cậu Thẩm hay bản thân tin đồn đó đều có thể mang lại nhiều công việc hơn cho em.
Giản Thù không muốn nói gì nữa.
Đến công ty, Mạnh Viễn nói:
Có cần tôi đi cùng cô lên không?
Không nói bộ phim của Giang Chi Châu ngày trước, diễn xuất của cô trong
Nhân chứng trực tiếp
cũng rất ổn, từ độ bình luận, độ nóng đến chủ đề đều vượt xa nữ chính Tần Khả Khả.
Nhờ thành công của bộ phim này mà có nhiều kịch bản phim chìa cành oliu ra với cô, hơn nữa đều là những nguồn đứng nhất đứng nhì.
Giản Thù sụt sịt:
Vậy để em tìm bác sĩ tâm lý khác, làm thêm một lần nữa…
Cô còn chưa dứt lời, miệng đã bị chặn lại.
Em không thích anh ta thật à?
Không thích!
Chị biết suy nghĩ của em, nhưng em đang trong thời kỳ đi lên, lượng fan chưa ổn định, độ nổi tiếng chưa cao. Chờ đến khi em đã có thành công trong lĩnh vực điện ảnh rồi, có giải rồi, có sức hút phòng vé nhất định rồi chúng ta sẽ thử chuyển sang màn ảnh nhỏ, hiệu quả lúc đó sẽ tốt hơn.
Giản Thù im lặng một lát rồi đồng ý.
Lúc trên xe, Mạnh Viễn hào hứng hỏi:
Hai hôm trước cô đến nhà đội trưởng Phó rồi hả, thế nào, thế nào, có phải nhà anh ấy cực kỳ to cũng cực kỳ giàu đúng không?
Giản Thù thắt dây an toàn, nghi ngờ hỏi lại:
Sao anh biết?
Giản Thù nhìn cô, cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn dò hỏi:
Em và Thẩm Hành…
Cô mới nói được một nửa, Phương Phương đã sặc nước, ho liên tục mấy cái.
Không phải lần trước cô nói à, nói anh ấy là…
Nói được một nửa, Mạnh Viễn nhận ra mình lỡ miệng, lập tức dừng lại.
Phó Thời Lẫm mỉm cười hôn lên trán cô:
Có việc gì thì gọi cho anh, bất kể đi đâu em cũng phải đi cùng Mạnh Viễn, biết chưa?
Giản Thù ngoan ngoãn gật đầu.
Cô vừa ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Phương Phương đang ăn cơm.
Phương Phương vội đặt hộp cơm xuống:
Chị Giản Thù đến rồi, chị ăn cơm chưa? Chị có ăn không?
Bây giờ Nguyễn Lan muốn xây dựng cô thành một diễn viên điện ảnh, đi trên con đường cao cấp. Cho nên, kịch bản mới vẫn là phim điện ảnh, tác phẩm của một hãng phim nước ngoài nổi tiếng, hợp tác với rất nhiều ngôi sao lớn trong nước.
Giản Thù nói:
Chị Nguyễn Lan, nếu được thì em không muốn chỉ giới hạn trong phim điện ảnh, em muốn thử sức trên nhiều khía cạnh.
Đúng lúc hơi thở trở nên dồn dập thì c3ô rơi vào một lồng ngực ấm nóng.
Phó Thời Lẫm ôm cô, nhẹ nhàng an ủi:
Đừng sợ, có anh đây.
Giản Thù định nói không cần phiền phức thế, nhưng nghĩ lại, với tình hình hiện nay, nếu chỉ có một mình cô, nhỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ có mang lại nhiều phiền phức không cần thiết tới cho các anh thôi.
Vậy em đi đây, gần đến giờ rồi, anh nhớ ăn cơm đấy.
Giản Thù nép vào lòng9 anh, giọng rầu rĩ:
Đội trưởng Phó, có phải bây giờ chúng ta không làm được gì nữa không?
Mọi bằng chứng hiện có đều nhắ6m vào Bạch Trường Châu, còn Trần Văn Quang lại rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không tìm thấy bất cứ thiếu sót hay nhược điểm nào.
Chúng ta có thể làm được rất nhiều.
Phó Thời Lẫm nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô,
Đã biết hắn ta là hung thủ thì có thể tiếp tục điều tra, dù sao cũng tốt hơn là không có chút manh mối nào. Cho dù chỉ có một chút manh mối, cũng có thể mang lại hi vọng cho chúng ta.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.