Chương 283: Hắn ta liên tục xem giờ
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1183 chữ
- 2022-02-06 07:19:38
Nghe vậy, Tần Khả Khả tức giận đến mức trợn ngược mắt.
Giản Thù biết cô ta không nói được, lại nhàn nhạt nói:
Các chức 8năng trong cơ thể cô sẽ dần dần hồi phục, một thời gian ngắn nữa là cô có thể nói chuyện được rồi. Tôi không yêu cầu gì khác, c3hỉ hi vọng cô có thể mở một buổi họp báo, nói rõ rất cả mọi chuyện. Về phần em trai cô, bây giờ không thể thả ra được, cô còn k9hông lên tiếng thanh minh, chẳng may em trai cô lại ra tay với tôi thì ai chịu trách nhiệm?
Cô ta là thế, bắt nạt người yếu hơn sợ người mạnh hơn, em cứ cứng rắn với cô ta là cô ta sẽ sợ mà nghe lời ngay.
Xuống đến hầm để xe, Giản Thù mới đi được hai bước đã dừng lại.
Phương Phương hỏi:
Sao thế ạ?
Giản Thù nhíu mày. Ban nãy cô không nhìn thấy Mạnh Viễn.
Phía sau xe của Phó Thời Lẫm nhanh chóng xuất hiện thêm mấy chiếc xe cảnh sát nữa.
...
Cô bất giác cuộn tròn người lại, tay chân lạnh ngắt.
Không đúng, không đúng...
Trên con đường yên tĩnh vang lên tiếng còi hú của xe cảnh sát.
Tất cả xe cộ và người đi đường đều dạt sang hai bên.
Phương Phương nằm trên mặt đất, điện thoại của Giản Thù bị vứt ở bên cạnh.
Phó Thời Lẫm kiểm tra hơi thở của Phương Phương, lập tức gọi điện thoại bảo Mạnh Viễn xuống tầng ngầm.
Chu Tiến thất kinh:
Rõ!
Hai mươi phút sau, tại bệnh viện.
Đây không phải mơ, không phải thôi miên ký ức, càng không phải quang cảnh năm ấy...
Giản Thù hít sâu một hơi, đưa tay sờ xung quanh định tìm điện thoại, nhưng không tìm thấy gì cả.
Sợi xích sắt kéo lê trên mặt đất, đang từ từ lại gần cô.
Máu toàn thân Giản Thù xộc lên não, sự sợ hãi ập đến từ bốn phương tám hướng, lập tức nuốt chửng cô.
Phó Thời Lẫm chống tay xuống bàn, thân hình cao lớn hơi khom về phía trước, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trước bàn làm việc.
Đội trưởng Phó, có vấn đề gì không?
Đội trưởng Phó.
Mạnh Viễn gọi anh lại, móc một chiếc bộ đàm ra khỏi túi,
Chiếc còn lại tôi đã đưa cho Giản Thù.
Phó Thời Lẫm cầm lấy, sải bước đi.
Cuộc gọi không kết nối được.
Anh sải bước ra ngoài, giọng nói anh như được phủ thêm một tầng sương giá:
Lập tức định vị địa điểm hiện tại của Mạnh Viễn và Giản Thù, định vị được rồi thì gửi cho tôi.
Nếu cô đồng ý thì chớp mắ6t hai cái, nếu cô không đồng ý thì bây giờ tôi sẽ khởi kiện luôn, kết án sớm thì được thả sớm, đúng không?
Mắt Tần Khả5 Khả chớp mạnh hai lần.
Gáy Mạnh Viễn vẫn đau như búa bổ:
Tôi cũng không biết. Giản Thù vừa vào phòng bệnh, tôi đứng ngoài chờ, bỗng nhiên bị đánh ngất từ phía sau... Cô ấy mất tích rồi à?
Giọng Phó Thời Lẫm căng thẳng:
Định vị điện thoại của cô ấy vẫn ở bệnh viện, nhưng tôi gọi mãi mà cô ấy không bắt máy, chia ra tìm đi.
Mạnh Viễn vội gật đầu.
Phó Thời Lẫm men theo hành lang xuống tầng ngầm, vừa đi vừa liên tục gọi điện thoại.
Thông thường Mạnh Viễn sẽ xuất hiện trong tầm mắt của cô để tiện liên lạc, nhưng từ phòng bệnh đến đây cách một quãng đường, cô lại không hề nhìn thấy cậu ta.
Giản...
Phương Phương vừa lên tiếng đã bị đập mạnh một cái vào đầu, ngã xuống đất.
Khi Phó Thời Lẫm tìm thấy Mạnh Viễn, cậu ta đang xoa gáy vịn vào tường đi từ hành lang ra:
Đội trưởng Phó...
Đã xảy ra chuyện gì?
Giản Thù lập tức quay lại, nhưng đối phương sớm đã có sự chuẩn bị, mũi kim lạnh ngắt nhanh chóng cắm vào cổ cô.
Cô không kịp phát ra bất cứ âm thanh nào, ánh sáng trong mắt dần dần tan rã, cho đến khi chỉ còn lại một màu tối mịt.
Trong phòng thẩm vấn, trước tấm kính phản chiếu một chiều.
Chu Tiến bước vào, nói:
Đội trưởng Phó, Trần Văn Quang cứ chối quanh nói không biết thế này là thế nào, cũng không biết vì sao Ôn Hải Thanh lại đánh dấu lên bức ảnh của hắn ta.
Bỗng anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên ở gần đó.
Anh tìm đến theo hướng phát ra âm thanh.
Mạnh Viễn nhanh chóng xuất hiện.
Phó Thời Lẫm nói:
Cậu đưa cô ấy đi bệnh viện.
Hắn ta cứ liên tục xem giờ.
Đúng vậy, cứ cách mấy phút Trần Văn Quang lại nhìn đồng hồ một lần, động tác thong dong thư thái nhưng lặp đi lặp lại.
Chỉ khi được sử dụng, bộ đàm mới có thể phát tín hiệu để trạm thu nhận.
Phó Thời Lẫm lên xe, gọi đến một số khác, thông báo số hiệu của bộ đàm, bảo họ liên tục giám sát.
Người đàn ông đó mặc đồ đen từ đầu đến chân, đội mũ lưỡi trai không nhìn rõ mặt, nhanh chóng nhét Giản Thù vào bao tải, ném cô lên thùng, rồi lấy điện thoại trong túi của cô ném sang bên cạnh, sau đó rời đi.
...
Giản Thù cười:
Cô đã đồng ý, thì chúng ta quyết thế đi. Hẹn gặp lại, chúc cô chóng bình phục.
Ra khỏi phòng bệnh rồi, Phương Phương không nén được, giơ ngón cái lên:
Chị Giản Thù giỏi thật, nói cho Tần Khả Khả ngây cả người ra.
Lúc này, Chu Tiến gọi điện đến:
Đội trưởng Phó, tôi đã kiểm tra camera an ninh của bệnh viện. Nửa tiếng trước có một chiếc xe Jetta đen che kín biển kiểm soát rời khỏi bệnh viện, chạy về phía đại lộ Vân Tân.
Biết rồi.
Phó Thời Lẫm ngắt điện thoại, sắc mặt lạnh băng, đặt đèn cảnh sát lên nóc xe, nhấn mạnh chân ga.
Giản Thù mở mắt, thấy mình đang nằm trong một không gian đóng kín. Tác dụng của thuốc mê khiến toàn thân cô rã rời, chỗ trên cổ bị kim đâm vào vẫn còn nhói đau.
Cô cử động ngón tay, đang định sờ xung quanh xem rốt cuộc đây là nơi nào thì tiếng xích sắt chói tai vang lên bên ngoài.
Chu Tiến nói vẻ không hiểu:
Nhưng hắn ta muộn chuyến bay rồi, hắn ta xem giờ làm gì nữa? Chẳng lẽ hắn ta còn việc khác à? Chắc không phải chứ...
Không biết Phó Thời Lẫm nghĩ đến điều gì, sắc mặt anh sa sầm xuống, lấy điện thoại ra lập tức gọi cho Mạnh Viễn.
Cô sờ túi khâu bên trong áo khoác, luống cuống lấy bộ đàm ra, ngón tay run rẩy ấn mấy lần mới bật lên được, vừa mới ấn xuống còn chưa kịp nói thì ánh sáng chói mắt đã ập từ trên đầu cô xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.