Chương 284: Anh có lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh


Có mấy lần Giản Thù bị bọn chúng chặn lại lúc tan học. Đám đệ của Lưu Vũ cũng hùa theo, bắt cô làm bạn gái hắn.

Giản Thù vừa xấu hổ vừ8a bực mình, tức giận nhưng lại không làm thế nào được.

Cô từng báo cáo lên giáo viên, nhưng giáo viên cũng không dám đắc tội với bố c3ủa Lưu Vũ, đều mắt nhắm mắt mở, bảo cô cố nhịn cho qua chuyện. Mỗi lần đều là nhờ có Cố Chiêu chờ cô ở cổng, giải thoát cô khỏi mớ rắc rối đó9.
Thấy vậy, khoé miệng Lưu Vũ giật giật, hắn nắm cằm cô, nheo mắt nhìn cô như đánh giá một món đồ,
Không vui à? Nhưng tao thì vui lắm. Lúc anh trai mày hại gia đình tao thân bại danh liệt, chúng mày cũng vui lắm mà.

Cô hất tay hắn ra, lạnh giọng nói:
Tôi không biết anh đang nói gì.

Vừa dứt lời, Giản Thù bỗng nhớ lại câu nói của ông cụ Hứa,
Sau khi trở lại thành phố Vân, nó không cần mượn đến mối quan hệ của bố, chỉ trong hai tuần đã khiến mấy nhà xưởng lâu đời phá sản đóng cửa.


Làm sao mày biết?

Giản Thù nói:
Tôi nói rồi, bạn trai tôi là cảnh sát.

Lưu Vũ lại ngồi xuống trước mặt cô:
Kể cả là cảnh sát thì liệu thằng đó có nói cho mày biết những chi tiết quan trọng như thân phận của hung thủ không? Mày tưởng tao là đồ ngốc, không biết các điều khoản bảo mật của cảnh sát à? Hay là... mày đang lừa tao?

Hắn ta lấy một chiếc xi lanh ra khỏi túi áo:
Mũi tiêm này có thể khiến cơ bắp co cứng, nhưng ý thức không bị ảnh hưởng. Nghe tiếng xương cốt của mình gãy rời chắc là hay lắm đấy.

Giản Thù giơ tay định ngăn hắn lại nhưng Lưu Vũ dễ dàng khống chế cô:
Cảm ơn mày đã lo cho tao nhiều như thế. Nhưng mày cứ yên tâm, cảnh sát không nghi ngờ được đến tao đâu.

Nhìn chiếc kim tiêm dần tiến lại gần, Giản Thù tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đám con trai tầm đó đang tuổi dậy thì, có va quệt là bình thường. Bố mẹ chỉ dặn dò mấy câu, nhắc anh sau này không được nóng nảy rồi chẳng nói gì thêm.
Về sau, đám Lưu Vũ không hay đến tìm Giản Thù nữa, nếu bắt gặp trong trường học cũng chỉ trêu ghẹo vài câu thôi, nhưng trên mặt Cố Chiêu vẫn thường xuyên xuất hiện vết thương.
Giản Thù từng hỏi anh, anh vẫn trả lời là đánh nhau với bạn.
Chẳng lẽ lại liên quan đến cái này sao?
Ánh mắt Lưu Vũ càng trở nên tăm tối:
Anh em chúng mày tưởng bay lên cành cao hoá phượng hoàng là đắc chí rồi à? Tao nói cho mày biết, dù bây giờ thằng anh trai của mày có uy thế bằng trời thì đã làm sao, ngày đấy nó cũng chỉ là một thằng rác rưởi bị tao giẫm dưới chân thôi!

Giản Thù trừng mắt:
Anh đã làm gì anh ấy!

Anh ta có thể tìm được Lưu Vũ như thế này, xem ra cũng đã tốn khá nhiều công sức.
Nét mặt của Lưu Vũ càng trở nên độc ác hơn:
Mày tưởng nói vậy thì tao sẽ tha cho mày à!

Hơi thở của Giản Thù dần trở nên nặng nề, bàn tay bất giác nắm lại. Càng trong tình huống này càng không được chọc giận hắn, cô phải kéo dài thời gian, chắc chắn đội trưởng Phó sẽ đến cứu cô.
Anh luôn bảo cô đi trước.
Giản Thù biết chắc chắn Cố Chiêu đã đánh nhau với bọn chúng, vì lần nào về nhà trên mặt anh cũng 6đầy vết thương. Cô lo lắng phát khóc, còn anh thì cười an ủi cô, nói bọn chúng cũng chẳng bắt nạt được anh đâu.
Bố mẹ rất bận rộn, th5ỉnh thoảng cũng để ý đến vết thương trên mặt Cố Chiêu, nhưng khi hỏi đến thì anh luôn thản nhiên trả lời là mâu thuẫn đánh nhau với bạn bè thế thôi.

Làm gì ư?
Lưu Vũ cười lạnh, đứng lên, giẫm bẹp cái lon ở bên cạnh,
Nó giống như con chó chết, nằm thoi thóp dưới chân tao đấy. Chỉ tiếc là điện thoại thời đó chưa có chức năng ghi hình, nếu không tao đã quay lại để thưởng thức dáng vẻ của nó khi đó, cũng để cho mày xem luôn rồi.


Anh...

Giản Thù định đứng lên, mới cử động đã thấy chóng mặt kinh khủng, tay chân mềm nhũn, lại ngã ngồi xuống.
Nghe giọng hắn ta trở nên nguy hiểm, Giản Thù nhắm mắt nói:
Tôi không lừa anh, tôi là... nạn nhân may mắn sống sót trong vụ án đó, cho nên tôi được tham gia vào quá trình phá án.


Lúc thì mày nói bạn trai mày là cảnh sát, lúc thì mày nói mày là nạn nhân may mắn sống sót. Giản Thù, mày nói dối cũng giỏi đấy.

Hiển nhiên Lưu Vũ không định tiếp tục dây dưa lòng vòng với cô nữa, thời gian không còn nhiều.
Khi ấy Giản Thù còn nhỏ, hoàn toàn không kết nối được hai chuyện này lại với nhau. Cô gần như quên mất sự tồn tại của Lưu Vũ.
Lưu Vũ nói:
Nhớ ra rồi à? Thế nào, gặp lại tao có vui không?

Giản Thù cắn chặt môi, nhìn hắn chằm chằm.
Thời đó, học sinh lớp dưới không được đến lớp trên, Giản Thù muốn tìm hiểu cũng không được.
May mà không bao lâu sau, những vết thương đó đã biến mất.
Cô cũng nghe bạn học nói, bố của tên Lưu Vũ hay làm phiền cô biết hắn không đỗ được đại học, đã gửi hắn ra nước ngoài rồi.

Tôi nói sự thật thôi. Anh nghĩ kĩ lại xem, tôi biết anh muốn giết tôi để báo thù, nhưng có bao nhiêu cách, tại sao anh lại phải dùng xích sắt? Có phải anh ta đã dạy anh cách buộc xích sắt và sắp xếp hiện trường cho giống hiện trường năm ấy không?

Lưu Vũ nghiến răng rít lên:
Anh ta nói chỉ cần tao giết mày bằng cách này, cảnh sát sẽ điều tra hung thủ vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt, không bao giờ lần ra được tao!


Nhưng anh ta không nói cho anh biết anh ta chính là hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt.

Lưu Vũ nhấc sợi xích sắt lên tay, cười mỉa:
Đến lúc này rồi, mày nghĩ tao sẽ tin lời mày à? Có kéo dài thời gian cũng vô ích thôi.


Tôi không kéo dài thời gian.
Giản Thù nói,
Người bảo anh giết tôi chắc không nói cho anh biết bạn trai tôi là cảnh sát đâu nhỉ? Anh ấy đang phụ trách vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt, đã nắm được thân phận và chứng cứ tố giác hung thủ, anh làm thế này chỉ giúp hung thủ dịch chuyển sự chú ý thôi. Sau đó, người bị bắt sẽ là anh chứ không phải anh ta. Anh nghĩ cho kĩ, người anh muốn giết không phải một mình tôi, thậm chí anh còn phải cõng thêm tính mạng của những thiếu nữ đã bị hung thủ thật sự giết chết nữa.

Trần Văn Quang là bác sĩ tâm lý hàng đầu, rất giỏi phá vỡ phòng tuyến tâm lý của người khác. Từ Vương Kiến Quân đến sự cố an toàn của trục máy quay phim, rồi đến Lưu Vũ, đều là tác phẩm khi anh ta tìm được nơi yếu đuối nhất trong tâm lý con người rồi tấn công vào đó.
Nếu cô đoán không sai, bây giờ đội trưởng Phó đã nắm được bằng chứng chứng minh Trần Văn Quang là hung thủ, có khi cũng đã bắt anh ta rồi cũng nên.
Nhưng khi mọi ánh mắt của cảnh sát đều tập trung vào Trần Văn Quang thì hung thủ của vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt lại xuất hiện ở một chỗ khác.
Như vậy, Trần Văn Quang không cần làm gì, không cần giải thích gì, cũng có thể thành công rút chân khỏi vụ án này rồi.
Lưu Vũ nhặt sợi xích sắt bên cạnh lên:
Đừng vội, tao sẽ nhanh chóng cho hai anh em mày đoàn tụ thôi.

Ngược lại, cảm xúc của Giản Thù trở nên bình tĩnh hơn nhiều, cô từ tốn nói:
Anh có biết anh đang làm gì không? Cảnh sát đang lật lại vụ án này, anh muốn nhận tội thay cho hung thủ, tự đưa mình vào tay cảnh sát à?

Đúng vậy, đây là nước cờ cuối cùng của Trần Văn Quang, cũng là bước quan trọng để anh ta thoát khỏi mối hiềm nghi.
Cô không đợi được đội trưởng Phó rồi.

Ngay lúc này, cánh cửa bị hất tung ra.

Lưu Vũ thậm chí còn không kịp phản ứng thì pằng một tiếng, viên đạn đã găm vào cánh tay phải của hắn. Hắn đau đớn rú lên, chiếc kim tiêm trong tay rơi xuống.

Giản Thù mở mắt, cuối cùng cũng nhìn thấy khuôn mặt khiến cô ngày nhớ đêm mong.

Phó Thời Lẫm sải bước tới, đá Lưu Vũ sang một bên, ôm chặt cô vào lòng, giọng nói vốn luôn bình tĩnh lạnh lùng của anh hơi run rẩy:
Em có bị thương không?


Giản Thù lắc đầu, nước mắt không nén được nữa, lã chã rơi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.