Chương 285: Anh có lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1092 chữ
- 2022-02-06 07:19:35
...
Khi Giản Thù mở mắt ra, cô thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Tôi đi đây, hãy chăm sóc cô ấy cho thật tốt nhé.
Phó Thời Lẫm hút xong điếu thuốc rồi mới đi vào phòng bệnh.
Nhưng em đã kịp nói gì đâu.
Phó Thời Lẫm giơ tay xoa đầu cô:
Bộ đàm có chức năng định vị, chỉ cần mấy giây là đủ.
Bây giờ cô đã tìm được một người tốt nhất để dựa vào, vậy thì những điều anh làm không còn quan trọng nữa.
Phó Thời Lẫm không tiếp lời.
Thế thì tốt quá...
Giản Thù nhìn anh,
Đội trưởng Phó, làm thế nào mà anh tìm được em?
Bộ đàm của em.
Giản Thù nhào vào lòng Phó Thời Lẫm, hai tay ôm chặt eo anh:
Em biết chắc chắn anh sẽ đến cứu em.
Xin lỗi em, lần này anh không sắp xếp chu đáo, đáng ra nên để hai người bảo vệ em.
Tôi...
Giản Thù3 mấp máy đôi môi khô khốc, giọng khàn khàn,
Tôi ngủ bao lâu rồi?
Một ngày một đêm, nhưng không sao, nguyên nhân chủ yếu là9 vì trong người cô vẫn còn thuốc gây mê thôi, tỉnh rồi là ổn rồi.
Cố Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ:
Chắc một thời gian nữa tôi sẽ đi Mỹ, hi vọng sau này anh sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.
Anh nói với cô ấy chưa?
Giản Thù ăn uống xong, thể lực đã hồi phục khá nhiều. Cô cầm điện thoại nghĩ xem có nên nhắn tin cho đội trưởng Phó không, lại sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh, đắn đo mấy phút liền, cuối cùng cô vẫn nhắn tin cho anh, nói cô đã tỉnh rồi.
Nếu đội trưởng Phó bận thì chắc anh sẽ không xem điện thoại, khi nào anh nhìn thấy tin nhắn là khi đó anh đã xong việc.
Giản Thù lắc đầu:
Trần Văn Quang đặt cược hết vào nước cờ này, kể cả anh có để bao nhiêu người ở bên cạnh em thì anh ta cũng vẫn nghĩ được cách để tách ra, cho nên anh không cần xin lỗi em, đáng ra em nên đề phòng trước... Mạnh Viễn có sao không ạ?
Phó Thời Lẫm ôm cô chặt hơn:
Không sao, em đừng lo.
Em tỉnh được một lúc rồi, chuyện ở đồn cảnh sát... anh đã giải quyết xong chưa?
Xong rồi.
Phó Thời Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, rót cho cô một cốc nước,
Mặc dù Lưu Vũ chưa gặp Trần Văn Quang, nhưng hắn ta sợ sau này có biến nên đã lưu lại lịch sử trò chuyện và nội dung các cuộc gọi. Để giảm nhẹ tội, hắn đã nộp những tư liệu này lên. Chúng ta đã có đủ cơ sở để định tội Trần Văn Quang.
Giản Thù nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống tóc cô.
Cố Chiêu không bao giờ muốn để cô biết những chuyện đó, cô biết anh có lòng tự tôn và kiêu ngạo của anh.
Em chờ một chút anh đi mua.
Cố Chiêu nói rồi nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Phó Thời Lẫm đi tới khu vực hút thuốc, châm một điếu thuốc, im lặng đứng dựa vào tường.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu ra khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua, bước chân của anh hơi dừng lại.
Giản Thù khẽ lắc đầu:
Không nóng.
Cố Chiêu mỉm cười:
Em ăn đi.
Đôi mắt cô sáng lên:
Đội trưởng Phó, anh đến đấy à.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm cong lên, hỏi cô:
Em tỉnh từ bao giờ thế?
Hai người đang nói thì cánh cửa phòng bệnh mở ra. Y5 tá nói,
Người nhà bệnh nhân đến rồi, tôi đi nhé, sáng mai là cô có thể xuất viện.
Giản Thù gật đầu:
Cảm ơn.
Giản Thù thở phào, lại nghĩ đến một chuyện khác:
À mà, Phương Phương thế nào ạ?
Phó Thời Lẫm nói:
Chấn thương não cấp độ nhẹ, đã không sao nữa rồi.
Cô như chợt hiểu ra, vì sao Cố Chiêu lại lựa chọn đi cùng Hứa Viễn Chinh, vì sao trong mắt anh ấy chỉ có tiền, quyền lực và địa vị.
Nếu anh không như vậy, thì anh chỉ có thể bị người ta bắt nạt, sỉ nhục.
Nhưng tôi vẫn chẳng có chút sức lực nào...
Y tá 6cười nói:
Đó là vì cô lâu không ăn gì đấy, dậy ăn một chút sẽ khoẻ hơn.
Nghe vậy, Giản Thù thở phào nhẹ nhõm:
Vậy Bạch Trường Châu...
Phải chờ mở lại phiên toà, khi đó phán quyết tử hình sẽ được thu lại. Nhưng anh ta bao che hung thủ, nên vẫn sẽ bị xử tội thích đáng.
Chưa nói, tôi không muốn cô ấy lo lắng, chờ đến khi tôi sang Mỹ rồi sẽ liên lạc về.
Phó Thời Lẫm gạt tàn thuốc, sắc mặt không hề thay đổi:
Nhà họ Hứa đã chấp nhận anh rồi.
Cô nhìn lên trần nhà trắng xoá, ngửi thấy mùi thuốc s8át trùng, cảm giác tay nặng trịch không có sức.
Tiếng một y tá vang lên bên cạnh cô:
Cô tỉnh rồi.
Giọng cô rất nhỏ, Cố Chiêu không nghe rõ, hơi cúi người xuống gần cô:
Em nói gì cơ?
Giản Thù nghẹn ngào sụt sịt:
Em đói.
Anh bước đến bên Phó Thời Lẫm, im lặng một thoáng rồi nói:
Cảm ơn anh đã cứu Tiểu Thù.
Phó Thời Lẫm liếc mắt, lạnh nhạt nói:
Không cần.
Hình như đã lâu lắm rồi hai người không ở cạnh nhau như thế này.
Trong lúc đó, cánh cửa phòng bệnh mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại.
Cô tha thứ cho anh rồi.
Một lát sau, Cố Chiêu mua cháo trắng về, nâng giường bệnh lên, đút cho cô từng thìa cháo:
Có nóng không?
Cô vừa nhấn gửi tin nhắn thì nghe thấy tiếng báo tin nhắn đến ở ngoài cửa.
Giản Thù nhìn ra, đối tượng cô vừa gửi tin đang đẩy cửa bước vào.
Chờ y tá đi rồi, Cố Chiêu mới đi đến bên giường cô, hai hàng lông mày của anh ta nhíu chặt lại:
Tiểu Thù, em cảm thấy thế nào?
Nhớ lại lời Lưu Vũ nói, đôi mắt Giản Thù đỏ lên, hơi ươn ướt:
Em xin lỗi...
Cố Chiêu nói:
Nhưng tôi không còn lý do để vào nhà họ Hứa nữa.
Từ đầu đến cuối, người duy nhất anh muốn, người duy nhất anh cần bảo vệ, chỉ có Tiểu Thù.
Giản Thù chui ra khỏi lòng anh, mỉm cười ngọt ngào:
Đội trưởng Phó, em đã không sao nữa rồi, chúng mình về nhà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.