Chương 290: Đổi xưng hô khác, anh sẽ đồng ý với em


Từ lúc bắt đầu phiên tòa đến giờ, tất cả mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trần Văn Quang căng thẳng, không tiế8p tục phản bác hay biện hộ nữa. Sự việc đi đến nước này, đã có chứng cứ xác thực, anh ta không thể nào viện được cớ gì thêm.3
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ cong lên,
Em muốn đi đâu?


Đi đâu cũng được hết, đúng rồi… mình đi công viên giải trí được không? Lúc trước em nghe Hứa Ý nói rất vui, em cũng chưa từng được đến đó.


Không được.

Giản Thù dẩu môi, bây giờ chiêu anh Phó cũng không có tác dụng nữa.
Giản Thù mỉm cười vẫy tay với họ.
Phóng viên dần giải tán, bên ngoài tòa án lại khôi phục sự yên tĩnh thường ngày.

Em làm được rồi.

Giản Thù siết chặt eo anh, một lúc sau mới nói:
Đội trưởng Phó, đồn cảnh sát của anh có việc gì bận không?

Phó Thời Lẫm sải bước đến, giọng nói trầm thấp chầm chậm vang lên:
Em đợi lâu lắm rồi đúng không?

Giản Thù ngước gương mặt nhỏ nhắn của mình lên, nở nụ cười ngọt ngào:
Chỉ cần anh có thể đến, em đợi bao lâu cũng được.


Không được.


Anh Phó…

Đợi sau khi mọi người lần lượt ra về rồi, Giản Thù mới khẽ cúi người với Bạch Trường Châu. Cho dù thế nào, anh ta cũng từng cứu cô hết lần này đến lần khác.
Bạch Trường Châu khẽ gật đầu, rời đi cùng cảnh sát dẫn giải.

Phán quyết mới của
vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt
lại lên bảng tìm kiếm nóng lần nữa.
Phó Thời Lẫm ôm cô vào lòng:
Xin lỗi, anh đến chậm quá.

Cô khẽ lắc đầu:
Thật ra, em vẫn luôn muốn làm vậy, luôn muốn đối mặt một lần, em biết em sẽ làm được mà.

Họ đi được mấy bước mới bắt đầu thảo luận:
Chị Giản Thù ở bên ngoài đẹp thật đấy, da chị ấy mịn quá!


Đúng, đúng, đúng, nhưng mà hình như anh chàng đẹp trai vừa chụp hình cho tụi mình đi cùng với chị ấy… Có phải bạn trai chị ấy không?

Kha Hiển khẽ vỗ vai Lâm Tĩnh:
Thôi, chuyện đã xảy ra rồi, có nói nữa cũng vô ích.
Anh lại nói với Giản Thù:
Trong đồn còn có việc, tôi về trước đây, hẹn gặp lại lần sau nhé.

Lâm Tĩnh cũng nói:
Cô Giản, tạm biệt.


Được.

Nghe thấy đội trưởng Phó đồng ý, Giản Thù cười tươi đến nỗi khoé mắt cong cong, nắm tay anh đi về phía trước.

Được.

Hai nữ sinh đó chụp ảnh xong, vui vẻ thỏa mãn rời đi.
Kết quả phán quyết cuối cùng là tử hình, lập tức thi hành.
Bạch Trường Châu bao che hung thủ, tình tiết ngh9iêm trọng, phán năm năm tù giam.
Phó Thời Lẫm nhướng mày,
Hửm?


Chúng ta hẹn hò đi.

Các nhân viên có liên quan của tòa án, Viện Kiểm sát và cảnh sát ra ngoài trả lời phỏng vấn của phóng viên về vụ án lần này, Phó Thời Lẫm cũng đi cùng.
Giản Thù đứng dưới bậc thềm, đợi anh ở một chỗ khá xa.

Đổi xưng hô khác đi, anh sẽ đồng ý với em.

Giản Thù nhìn anh, hỏi với vẻ khó hiểu:
Đổi thành gì?

Giản Thù mỉm cười:
Được chứ.

Hai nữ sinh lần lượt chụp ảnh tự sướng với cô, cuối cùng còn muốn chụp một tấm chung nữa, bèn giao điện thoại vào tay Phó Thời Lẫm, xấu hổ nói:
Anh đẹp trai ơi, có thể phiền anh chụp giúp chúng em một tấm không ạ?

Lưu Vũ có ý đồ mưu sát nhưng phạm tội bất thành, phán mười năm tù giam.
Sau6 khi phiên tòa kết thúc, Trần Văn Quang bị cảnh sát dẫn đi. Trước khi đi anh ta nhìn Bạch Trường Châu, mỉm cười chế giễu.
Vẻ mặt của Bạch Trường Châu rất bình tĩnh, lại đeo lại chiếc nhẫn vào tay.
Đối diện với đôi mắt sâu lắng của anh, Giản Thù bỗng ý thức được, hai tai cô đỏ bừng, vội vàng quay đầu, nhìn sang chỗ khác:
Em…

Lúc này, có hai nữ sinh bước đến, kiềm chế sự kích động:
Chị Giản Thù ơi, bọn em thích chị lắm, chị có thể chụp cùng bọn em một tấm ảnh không ạ?

Kha Hiển và Lâm Tĩnh cũng bước đến:
Thật ra, cho dù cô không đứng ra làm chứng cũng không sao mà.

Giản Thù ngẩng đầu, mỉm cười nói:
Tôi biết lời làm chứng của tôi có thể không ảnh hưởng đến phán quyết cuối cùng của vụ án này, nhưng ít nhất có thể kéo thêm một khoảng thời gian.
Chờ đội trưởng Phó quay lại.
Lâm Tĩnh nói:
Nhưng mà… bây giờ tất cả mọi người đều biết cả rồi.


Không sao cả, lúc trước cứ trốn mãi là bởi vì sợ hung thủ thôi. Bây giờ hung thủ đã lọt lưới rồi, tôi cũng không có gì phải lo lắng nữa.

Trong những từ khóa có liên quan không hề xuất hiện tên của Giản Thù. Sau khi phỏng vấn xong, truyền thông còn chưa kịp viết bài đã nhận được tin tức từ Hứa thị. Mọi bài báo về vụ án này, đều không nhắc đến ba chữ
người sống sót
.

Ở công viên giải trí, trong cửa hàng lưu niệm, Giản Thù phát hiện rất nhiều cài tóc đáng yêu, cô tự chọn cho mình một chiếc cài tóc hình con thỏ đeo vào, rồi chọn một chiếc hình ác quỷ rất ngầu cho đội trưởng Phó, nhưng bị anh từ chối.

Đội trưởng Phó…

Lâm Tĩnh thở dài, hung thủ đã bị bắt về quy án, nhưng bên ngoài có nhiều người vẫn luôn theo dõi sát sao.
Bây giờ tất cả mọi người đều biết Giản Thù chính là người may mắn còn sống kia, cô lại là nghệ sĩ, chắc chắn sẽ có không ít người bàn ra tán vào, sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu… Đối với cô mà nói, chắc chắn đó không phải chuyện tốt.
Phó Thời Lẫm thấy cô quay đầu không nói chuyện, anh hơi cúi người, đôi mắt đen láy thấp thoáng nét cười, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ:
Giận rồi à?

Giản Thù không thèm để ý đến anh.
Nhìn theo bóng lưng của họ, cuối cùng Giản Thù cũng ý thức được một chuyện.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.