Chương 291: Đội trưởng phó ơi, chúng mình kết hôn đi!
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1374 chữ
- 2022-02-06 07:19:26
Đi được một lúc, họ đứng trước một tiệm giải khát, cô nói:
Đội trưởng Phó ơi, em muốn uống nước.
Cách chiếc mũ trùm đầu, Phó Thời Lẫm không 8nghe rõ lắm, anh áp sát đến:
Gì thế em?
Giản Thù đẩy mũ trùm đầu lên một chút, lộ ra chiếc cằm xinh xắn:
Em muốn uống nước.
Mặc dù… cũng hơi kỳ lạ một chút, nhưng có tác dụng là được r6ồi.
Có điều, cuối cùng bởi vì mua mũ trùm đầu, không mua cài tóc nữa, cho nên cách xưng hô kia cũng… không cần đổi.
Giản Thù đang suy5 nghĩ đến thất thần thì Phó Thời Lẫm đã mua trà sữa quay lại:
Em có lấy xuống uống không?
Sau khi uống vài ngụm, Giản Thù lấy ra đưa cho anh:
Đội trưởng Phó, cái này ngon lắm, anh uống thử đi.
Lúc này, mấy cô gái bước đến, xấu hổ hỏi Phó Thời Lẫm:
Xin hỏi đây là bạn gái của anh sao?
Phải.
Không cần.
Phó Thời Lẫm cởi quần áo của cô ra, hôn lên chiếc cổ trắng ngần, giọng nói trầm thấp,
Đăng ký xong rồi nói với họ sau.
Vậy…
Giản Thù vừa mở miệng, đôi môi lại bị chặn lần nữa. Không lâu sau, trong đầu cô đã chẳng còn có thể chứa được những thứ khác…
Thế nhưng, chưa đợi được đến ngày Phó Thời Lẫm có thời gian, Giản Thù đã nhận được điện thoại của Phương Phương, nói có một quảng cáo phải đi nước ngoài quay, thời gian nửa tháng, buổi tối sẽ đi ngay.
Sau khi cúp máy, cô gửi tin nhắn cho đội trưởng Phó, nói mình phải ra nước ngoài công tác, nửa tháng sau mới về được.
Tin nhắn vừa gửi đi, Phó Thời Lẫm đã gọi điện thoại đến.
Phó T3hời Lẫm nói,
Ừm… để anh đi mua.
Trong lúc anh đi mua nước giải khát, Giản Thù đứng chờ bên cạnh, nhìn trái ngó phải.
Cô còn nhớ vẻ 9đắn đo muốn nói lại thôi trên mặt đội trưởng Phó lúc chọn chiếc mũ trùm đầu này.
Không biết có phải vì khoảng thời gian này đội trưởng Phó bận quá nên không làm hay không, mà tối nay Giản Thù cảm thấy hơi không chịu nổi. Cô thở hổn hển:
Anh Phó, nhẹ một chút…
Phó Thời Lẫm cắn vành tai cô:
Không nhẹ được.
…
Tiểu Thù, anh về Mỹ rồi.
Giản Thù ngẩn người, hỏi:
Bao giờ anh đi?
Anh đến nơi rồi.
Cố Chiêu nói,
Anh không nói với em vì sợ em lo lắng, chuyện anh nên làm đều đã làm rồi, không cần thiết phải ở lại thành phố Vân nữa.
Anh chờ em ở ngoài.
Vậy cũng được.
Cô biết trò này hơi nữ tính, nên không miễn cưỡng anh.
Giản Thù đội mũ trùm đầu không thuận tiện, nên phải nhờ nhân viên đỡ lên.
Giản Thù siết chặt chiếc điện thoại trong tay, môi mím lại, một lúc sau mới nói:
Em tôn trọng lựa chọn của anh.
Tiểu Thù, Phó Thời Lẫm sẽ đối xử tốt với em.
Em biết.
Cố Chiêu về Mỹ rồi.
Cô không biết tại sao Cố Chiêu lại đưa ra quyết định như thế, nhưng chắc chắn anh ấy có lí do riêng của mình.
Phó Thời Lẫm khẽ hôn lên vành tai cô:
Khi nào rảnh chúng ta cùng đi thăm cậu ấy.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Cố Chiêu từ từ lên tiếng:
Ừm… cứ vậy đã nhé. Khi nào anh sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ gọi lại cho em.
Giản Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt tĩnh lặng.
Phó Thời Lẫm vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cằm chống lên vai cô, trầm giọng nói:
Sao thế?
Không cần đâu, thế này em vẫn uống được.
Giản Thù đón lấy cốc trà sữa trên tay anh, lại đẩy mũ trùm đầu lên một chút, vị trí trống ra vừa khéo có thể nhét cốc trà sữa vào.
Phó Thời Lẫm bó tay với cô.
Để lần sau đi anh, hôm nay khó khăn lắm mới đến được đây.
Giản Thù kéo anh bước lên trước vài bước, nhìn thấy vòng xoay ngựa gỗ, hai mắt bỗng sáng rỡ,
Cái đó chắc là được!
Cô còn chạy đến hỏi nhân viên bên ấy, nói cả một buổi trời, đối phương mới đồng ý cho cô giữ nguyên tạo hình này đi vào.
Giản Thù hỏi:
Đội trưởng Phó, anh có muốn chơi cùng em không?
Lúc Giản Thù đội mũ trùm đầu, giọng cô rất nhỏ. Cô vừa định đẩy lên một chút, Phó Thời Lẫm đã chỉ tay về một hướng:
Đi về phía trước khoảng năm trăm mét có một tiệm.
Cảm ơn, cảm ơn anh chị.
Sau khi họ đi khỏi, Giản Thù kéo tay Phó Thời Lẫm:
Đội trưởng Phó, chúng ta đi chơi đi.
Không chơi nữa, em thấy hơi chóng mặt…
Phó Thời Lẫm phì cười, đẩy mũ trùm đầu của cô lên một nửa:
Không khí không lưu thông, thiếu dưỡng khí sẽ ngất đấy.
Giản Thù hít lấy hít để bầu không khí trong lành, một lúc sau đỡ hơn mới nói:
Mình về đi anh, trò nào chơi được đều chơi cả rồi, lần sau lại đến.
Chờ khi âm nhạc vang lên, vòng xoay bắt đầu chuyển động.
Giản Thù quay đầu, vui vẻ vẫy tay với Phó Thời Lẫm. Mỗi lần xoay đến chỗ đó, cô đều có thể nhìn thấy anh. Từ đầu đến cuối ý cười trong mắt Giản Thù vẫn luôn rạng rỡ.
Kết thúc một vòng xoay, Phó Thời Lẫm bế cô xuống:
Còn chơi nữa không?
Thân hình Phó Thời Lẫm hơi khựng lại, đôi mắt đen láy trầm xuống, bàn tay đang ôm cô siết chặt lại, giọng nói trầm khàn:
Chuyện này nên để anh nói.
Dù sao cũng phải kết hôn, ai nói cũng vậy thôi mà.
Giọng nói của Giản Thù nhẹ nhàng và từ tốn:
Chờ hôm nào có thời gian, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, nhưng giai đoạn trước mắt chỉ có thể kết hôn bí mật thôi. Cơ mà không sao, Tần Khả Khả đã tỉnh rồi, có lẽ chẳng mấy là có thể…
Giản Thù còn chưa nói xong, môi và lưỡi cô đã bị sức lực mạnh mẽ của người đàn ông chặn lại.
Ít nhất cũng chơi được một trò, không uổng công đi một chuyến, hơn nữa, cô cũng rất vui.
Phó Thời Lẫm vén những sợi tóc dính trên môi ra cho cô, ánh mắt dịu dàng và ấm áp:
Đi thôi.
Về nhà không lâu, Giản Thù nhận được điện thoại của Cố Chiêu.
Cô ấy thật đáng yêu, chúng tôi có thể chụp ảnh cùng cô ấy không?
Phó Thời Lẫm nhìn Giản Thù, cô đưa tay vịn mũ trùm đầu, khẽ gật đầu.
Mấy cô gái đó chụp ảnh xong, lại hỏi:
Chiếc mũ trùm đầu này mua ở đâu vậy, chúng tôi cũng muốn mua.
Bởi vì đội mũ trùm đầu, đi dạo được một vòng thì Giản Thù phát hiện tất cả trò chơi đều bắt buộc phải tháo mũ xuống, nhất là những trò tàu lượn siêu tốc hay trò chơi mạo hiểm, mũ trùm đầu sẽ bay ra ngoài.
Giản Thù ôm lấy mũ trùm đầu, dù thế nào cũng không chịu lấy xuống.
Phó Thời Lẫm khẽ liếm môi:
Hay là chúng ta đổi chỗ khác nhé, đi xem phim được không?
Giản Thù quay đầu lại:
Thật không anh?
Thật.
Giản Thù nhoẻn miệng cười, vùi mặt vào lòng anh:
Đội trưởng Phó ơi, chúng mình kết hôn đi.
Sau khi kết thúc nụ hôn dài, hai chân của Giản Thù mềm nhũn, trong mắt ngập tràn hơi nước.
Phó Thời Lẫm bế cô đi vào phòng ngủ, đè xuống tấm nệm mềm mại.
Giản Thù ôm lấy cổ anh:
Đội trưởng Phó ơi, nếu chúng ta đăng ký kết hôn, có phải cần báo trước với mẹ và ông ngoại một tiếng không?
Giản Thù lập tức bắt máy:
Em làm phiền anh à?
Không, anh vừa họp xong, khi nào em đi?
Chuyến bay lúc tám giờ.
Phó Thời Lẫm nói:
Anh đưa em đi.
Giản Thù mở vali ra:
Không cần đâu anh, một lát nữa Phương Phương sẽ đến đón em. Anh làm việc đi, em sẽ về nhanh thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.