Chương 292: Chuyện may mắn nhất trong đời anh là gặp được cô



Không có gì.
Giản Thù thu tầm mắt lại,
Còn bao lâu nữa chúng ta mới được về nhỉ.



Quảng cáo quay rất thuận lợi, chắc khoảng8 chừng một tuần nữa thôi chị ạ.


Đội trưởng Phó!

Giản Thù vứt phăng cảnh sát trưởng mèo đen đi, nhảy bổ lên người anh.

Điện thoại quảng cáo thì s5ao phải đỏ mặt?

Phương Phương xấu hổ không đáp lời cô.
Cô ôm cảnh sát trưởng mèo đen trên giường, vô cùng buồn chán kéo căng hai tai của nó.
Nhớ đội trưởng Phó quá, muốn về nhà quá…

Khoảng một tuần.


Cũng tầm đó.

Giản Thù đi chân trần giẫm lên cát, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.
Chạy một lúc, cô quay đầu vẫy tay với Phó Thời Lẫm:
Đội trưởng Phó, anh mau qua đây đi, ở đây có nhiều vỏ sò lắm.


Làm được một nửa, Giản Thù hơi chống người lên, thở hổn hển:
Anh có đem cái đó không?


Chuẩn bị gì?


Đánh không lại thì chạy.


Không.


Thôi xong rồi, hình như khách sạn không có…

Phó Thời Lẫm nói:
Em muốn đi dạo không?


Có ạ.

Càng lúc Giản Thù càng cảm thấy kỳ lạ, công tác an ninh của khách sạn này tốt lắm, chắc không đến nỗi có nguy hiểm tiềm tàng đâu nhỉ?
Cô ôm chặt cảnh sát trưởng mèo đen, he hé cửa ra.
Cô trở mình, kéo tấm chăn che qua đầu, đưa tay tìm điện thoại xem giờ, 5 giờ 10 phút.
Đã sắp đến giờ ăn tối rồi.
Yết hầu Phó Thời Lẫm chuyển động lên xuống, đôi mắt đen nóng rực đầy nguy hiểm:
Giản Thù…


Thật ra xác suất mang thai cũng không cao lắm đâu anh. Lần trước em cũng không uống thuốc, cứ nghĩ nếu thật sự có thì… sinh thôi.

Giản Thù lại đi thêm vài bước, chân hình như giẫm phải thứ gì đó, cô hơi lùi về sau, nhặt thứ mình vừa giẫm phải lên.
Là một chiếc vỏ trai to bằng nắm tay.
Phó Thời Lẫm khựng lại, nhẹ nhàng cắn vành tai cô, giọng trầm khàn:
Dùng tay giúp anh nhé?

Giản Thù đỏ mặt, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước:
Hay là… cứ ở trong đi anh?

Lúc nãy những thứ cô nhìn thấy đều là mảnh vỡ của vỏ sò, nhưng cái này lại còn nguyên vẹn.
Giản Thù cầm chiếc vỏ đặt bên tai khẽ lắc nhẹ, chờ Phó Thời Lẫm đến gần, cô nói:
Đội trưởng Phó, anh nghĩ trong này có ngọc trai không?
Cô vừa nói vừa lắc chiếc vỏ.
Phó Thời Lẫm cầm điện thoại, đang chụp hình cho cô.
Mái tóc dài của Giản Thù bị gió biển thổi tung bay, cô nhìn vào ống kính, mỉm cười vô cùng xinh đẹp.
Phó Thời Lẫm đỡ lấy mông Giản Thù, véo mũi cô, trầm giọng nói:
Chưa biết là ai mà đã mở cửa à?


Em có chuẩn bị mà.

Phương Phương lại cúp máy, chỉnh điện 9thoại sang chế độ im lặng rồi lật úp màn hình lại.
Giản Thù nhìn cô ấy với vẻ hứng thú, cắn ống hút, hỏi:
Ai gọi vậy?

Phương Phương ấp a ấp úng:
Điện thoại quảng cáo thôi ạ, ngày nào cũng gọi, phiền chết đi được.

Một nơi nên thơ như vậy, nếu như có thể ở cùng đội trưởng Phó thì tốt biết bao.
Giản Thù lại ngồi ngây người thêm một lúc mới quay về phòng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Giản Thù ngồi dậy, cất tiếng hỏi:
Ai vậy?


Đội trưởng Phó, anh đi đâu vậy?


Anh đi dạo loanh quanh.
Phó Thời Lẫm giúp cô chỉnh lại mái tóc,
Em có đói không? Đi ăn chút gì nhé?

Giản Thù hỏi:
Anh có thể ở đây mấy ngày?


Khi nào em về?

Phương Phương có thẻ phòng của cô, bình thường đều trực tiếp mở cửa đi vào. Lúc nãy cô cũng đâu có gọi phục vụ khách sạn nhỉ?
Giản Thù không nghe thấy tiếng trả lời, ôm cảnh sát trưởng mèo đen vào lòng, chầm chậm đi ra cửa, hỏi lại lần nữa:
Là ai thế?

Giản Thù nhìn màn hình vẫn còn đang sáng phản chiếu trên mặt bàn thủy tinh:
Nghe máy đi, nếu không dựa vào tính cách của Thẩm Hành, nói không chừng sẽ bay đến đây tìm em đấy.

Nghe vậy, không biết nhớ đến chuyện gì, Phương Phương run cầm cập, vội vàng cầm điện thoại lên đi sang bên cạnh.
Phó Thời Lẫm cạn lời, vỗ mông cô một cái,
Lần sau còn gặp phải chuyện thế này thì đừng mở cửa, gọi điện thoại cho anh.

Giản Thù ôm lấy cổ anh, cười đến cong khóe mắt:
Em biết rồi, nhưng mà sao anh lại đến đây? Lúc trước em gọi điện thoại cho anh, đều trong tình trạng tắt máy.


Lúc Giản Thù mở mắt ra, ánh nắng bên ngoài cửa sổ vẫn chói chang như cũ.
Giản Thù mỉm cười hỏi:
Thẩm Hành gọi đúng không?

Mặt Phương Phương càng đỏ hơn, vội vàng uống hai ngụm nước:
Em và anh ấy không có gì hết…

Đợi khoảng một phút, vẫn không có tiếng trả lời.
Tiếng chuông cửa tiếp tục vang lên.
Thường thì vào lúc năm giờ khách sạn bắt đầu cung cấp bữa tối, lúc này vừa khéo đến giờ.
Ăn cơm tối xong, mặt trời từ từ lặn xuống, nhưng vạt nắng vàng vẫn trải dài trên bãi cát trắng, rực rỡ và lấp lánh.
Nếu như thân hình của đối phương lực lưỡng cường tráng, cô đánh không lại thì ở đây còn có cửa sổ, muốn chạy trốn hẳn cũng không thành vấn đề.
Khe hở này nhỏ quá, không nhìn thấy gì cả, Giản Thù lại kéo rộng ra một chút, sau đó nhìn thấy một chiếc vali và đôi chân dài được bao bọc bởi chiếc quần thể thao thoải mái, nhìn lên trên nữa...

Mấy hôm nay trong đồn không có việc, lúc đó anh đang trên máy bay.

Đồn trưởng thay thế đồn trưởng Diệp đã nhậm chức vào ba ngày trước, sau khi kết thúc báo cáo, anh đã xin nghỉ để đến tìm cô.
Giản Thù càng cười rạng rỡ hơn nữa, cúi đầu cắn lên đôi môi mỏng của anh.
Đôi mắt đen của Phó Thời Lẫm tối đi, một tay đỡ cô, tay còn lại kéo hành lí vào phòng, chân đá đóng cửa lại.

Thật ra con người của Thẩm Hành rất tốt, trông cũng đẹp trai, cuộc sống nửa đời sau được ngâm trong đống tiền, muốn sống thoải mái kiểu nào cũng được.

Phương Phương đắn đo nói:
Nhưng em chỉ thích tiền của anh ấy chứ không thích con người anh ấy.


Em không sợ sao?

Giản Thù lắc đầu:
Em muốn sinh con cho anh.

Phó Thời Lẫm không nói nữa, chỉ hôn cô, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận và dịu dàng.
Chuyện may mắn nhất trong đời anh là gặp được cô.
Phương Phương vừa nói xong, điện thoại đã reo lên, cô ấy nhìn chỗ hiển thị cuộc gọi, vội vàng3 cúp máy, chỉnh lại tư thế ngồi.
Không lâu sau, điện thoại lại reo lên lần nữa.
Giản Thù cầm điện thoại của mình lên, chờ một lúc, vẫn không nhịn được mà gọi điện cho đội trưởng Phó nhưng lại thấy máy đã bị tắt đi rồi.
Cô thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu rọi trên bãi biển, ánh lên vầng sáng vàng lấp lánh, nước biển trong xanh nhìn rõ cả đáy, đẹp không thể tả.
Giản Thù ôm lấy cánh tay anh, giọng rất tội nghiệp:
Em đói.

Phó Thời Lẫm khẽ cười, nắm tay cô:
Đi thôi.


Có nền tảng tiền bạc rồi, tình cảm có thể từ từ vun đắp được mà.


Vậy cũng phải nhỉ.

Giản Thù vén chăn ngồi dậy mới phát hiện đội trưởng Phó không ở trong phòng.
Cô lấy một chiếc áo dây và quần short ngắn ra mặc vào, vừa định chạy ra ngoài tìm thì anh đã về.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.