Chương 293: Chúng ta đổi cách trừng phạt khác, có được không?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 961 chữ
- 2022-02-06 07:19:50
Màn cầu hôn này không có dự báo trước gì cả, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô chưa từng nghĩ đội trưởng Phó sẽ làm một chuy8ện vừa lãng mạn vừa mang tính hình thức như vậy.
Thích, mỗi một món đồ anh tặng, em đều thích hết.
…
Quý Thừa Bắc:
Tôi á? Tôi vất vả nhất đây này, chẳng phải cần có người làm công tác hậu cần sao?
Trần Tư:
Chỉ biết nói năng lung tung thôi.
Anh không biết nói những lời âu yếm, còn hay làm em giận, cũng không có nhiều 3thời gian ở bên cạnh em. Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức chăm sóc em, bảo vệ em, không để em chịu bất cứ tổn thương nào.
Đôi mắt c9ủa Giản Thù dần mờ đi vì hơi nước. Đội trưởng Phó mà không biết nói lời âu yếm ư, rõ ràng anh rất giỏi thả thích người ta…
…
Trong khoảng thời gian một tuần còn lại, ngoài lúc quay quảng cáo, những lúc khác Giản Thù đều ở bên Phó Thời Lẫm, đi chơi hết một vòng xung quanh.
Quý Thừa Bắc:
Có thể nói năng lịch sự chút được không? Sao của tôi không phải tình yêu chứ, đến nhanh đi cũng nhanh, là kiểu tình yêu mãnh liệt cuồng nhiệt không được sao?
Chu Dự Nam:
Rốt cuộc cậu đi theo qua đó để làm gì, lén xem anh ấy cầu hôn à, không sợ lão đại Phó đánh chết cậu sao?
Thế là, du khách vừa nhận tiền xong lại quay lại, sẻ chia chút niềm vui và may mắn.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này, ngu gì mà không lấy?
Ở một nơi không xa, Quý Thừa Bắc mặc chiếc áo tay ngắn màu trắng và chiếc quần đi biển hoa văn sặc sỡ, nằm dài trên ghế phơi nắng, kéo cặp kính đen xuống, len lén nhìn qua bên này rồi lấy điện thoại chụp lại.
Trợ lí của anh ta đứng bên cạnh, trong tay cầm một xấp tiền, vẻ mặt vô cảm phát cho mỗi du khách đến chơi ở bãi biển.
Thẩm Chỉ:
Các cậu biết dạo này Thẩm Hành đang giở trò gì không, cả ngày không thấy bóng dáng nó đâu.
Quý Thừa Bắc đẩy cặp kính đen:
Ồ, hình như cậu ta đang theo đuổi trợ lý của Giản Thù, nhưng bị từ chối rồi.
Chờ đến khi Phó Thời Lẫm đứng thẳng người dậy, Giản Thù nhảy bổ luôn lên người anh, ôm chặt lấy anh:
Đội trưởng Phó…
Anh yêu em.
Thẩm Chỉ:
…
Con mẹ nó, đây là số mệnh gì thế! Theo đuổi ai cũng bị từ chối.
Ơ cô này, cô đã đến hai lần rồi.
Bà cô đã đến hai lần ấy đỏ mặt, xấu hổ nói:
Tôi chỉ tò mò rốt cuộc bên đó đang làm gì, muốn xem chút thôi mà.
Giản Thù nghe vậy, cuối cùng không kìm nén được nữa, nước mắt rơi lã chã như mưa, cô khóc mãi, khóc mãi, rồi bắt đầu mỉm cười.
Giản Thù nghẹn ngào hỏi:
Anh mua nhẫn từ khi nào vậy? Sao em không biết gì hết.
Đôi môi mỏn5g của Phó Thời Lẫm cong lên, chầm chậm đeo chiếc nhẫn lên tay cô, kích cỡ vừa như in. Sau đó, anh cúi đầu hôn lên bàn tay đeo nhẫn của cô.
Bây giờ trong đầu Giản Thù chỉ có câu nói anh từng nói với cô,
Chúng ta sẽ có gia đình của mình
. Anh sẽ cho cô một gia đình hạnh phúc nhất, đẹp nhất, như trong mơ ước của cô.
Phó T6hời Lẫm nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, đôi mắt đen sâu lắng:
Làm vợ anh, nhé?
Giản Thù sụt sịt, gật đầu.
Nhưng mà, cô cứ cảm thấy mỗi buổi sáng lúc ra khỏi phòng, hình như sắc mặt của đội trưởng Phó không thân thiện lắm. Anh không nói gì, có điều buổi tối quay về thì giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Giản Thù cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng không biết rốt cuộc mình đã chọc giận anh chuyện gì.
Quý Thừa Bắc không quay đầu, chỉ nói:
Cô ấy đòi thì cứ đưa đi, ngày vui trọng đại như thế nên cùng chia sẻ với mọi người chứ.
Anh trợ lý bó tay!
Phó Thời Lẫm liếm nhẹ môi, không nói với cô thời gian cụ thể, chỉ nói:
Anh mua từ trước rồi, em có thích không?
Giản Thù cọ đầu vào cổ anh, hơi thở của cô tựa như lông vũ, ngứa ngứa mà mềm mại.
Quý Thừa Bắc không quan tâm trong nhóm chat đang nói gì, anh ta ngẩng đầu nhìn sang thì thấy hai người nọ đã biến mất.
Thế này là xong chuyện rồi sao? Không có nụ hôn kích thích gì đó ư? Quý Thừa Bắc cảm thấy chuyến này mình hơi lỗ thật.
Quý Thừa Bắc uống một ngụm nước giải khát, gửi ảnh vào nhóm chat:
Lão đại Phó cầu hôn sến súa thật, tôi cũng phải thấy thẹn, không thể sánh bằng được.
Trần Tư:
Cậu thì hiểu cái quái gì, con gái người ta thích kiểu này, cậu tưởng giống cậu à, tưởng chịch xoạc một phát thì là tình yêu sao?
Cho đến một ngày, trong lúc quay quảng cáo, Phương Phương lén lút nói với cô:
Chị Giản Thù này, đội trưởng Phó tốt với chị thật đấy.
Giản Thù bị giày vò đến nỗi xương cốt rã rời suốt hai ngày nay cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Chẳng phải dục vọng chiếm hữu của đàn ông rất mãnh liệt sao, mỗi ngày chẳng phải áo hai dây thì là quần short ngắn, vậy mà anh ấy cũng cho chị ra ngoài.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.