Chương 294: Chúng ta đổi cách trừng phạt khác, có được không?



Chúng ta lên sân thượng ngâm hồ nước nóng đi, Phương Phương nói phong cảnh ở đó rất đẹp, là kiểu hồ lộ thiên ấy, buổi tối có nhiều người lắm8.


Phó Thời Lẫm chau mày:
Ngâm hồ nước nóng à?

Có ngốc mới qua đó.
Phó Thời Lẫm đứng dậy, sải bước đi đến, vài ba bước đã tới trước mặt cô, vòng tay qua eo bế cô đi vào phòng tắm, đặt cô vào trong bồn tắm rộng rãi, đôi môi mỏng dán lên vành tai cô, giọng nói trầm khàn:
Mặc ở đây đi.

Giản Thù run rẩy, vội vàng cuộn món đồ trong tay lại, ném ra ngoài. Cô hoàn toàn không có ý định mặc cái này, chỉ muốn khích đội trưởng Phó một chút thôi, ai bảo mấy ngày nay anh cố ý giày vò cô, còn không nói rõ nguyên nhân chứ. Bây giờ thì cô hơi hối hận rồi.
Môi Phó Thời Lẫm men theo cổ của cô trượt xuống, nụ hôn lúc mạnh lúc nhẹ.
Tiếp theo đó là các câu hỏi dồn dập, tới tấp.

Về chương trình giải trí gây ra chuyện bị thương, có người nói đó vốn là lịch trình của Giản Thù, trước giờ diễn ra thì bị giành mất, đối với việc này cô có gì muốn nói không?

Đồng tử màu đen của Phó Thời Lẫm co rụt lại, yết hầu lên xuống kịch liệt, đưa tay ra kéo cô:
Giản Thù…

Giản Thù ấn bàn tay của anh lại, giọng mũi hơi nặng:
Đừng nhúc nhích.


Hửm?

Giản Thù lật người, ngồi lên người anh, đầu từ từ cúi thấp.
Xấu hổ chết mất thôi!
Giản Thù ôm lấy cổ Phó Thời Lẫm, hôn lên môi anh, đôi mắt ướt át đầy quyến rũ:
Anh Phó ơi, chúng ta đổi cách trừng phạt khác, có được không?

Hai ngày sau, thành phố Vân.
Giản Thù đi cùng nhân viên trong đoàn, vừa ngồi lên xe bảo mẫu, Phương Phương đã nói:
Chị Giản Thù, chị mau xem này, Tần Khả Khả mở buổi họp báo rồi.

Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng anh khàn đặc:
Lần sau đừng làm như vậy nữa.

Lúc nãy anh không khống chế được sức lực, suýt chút nữa làm cô bị thương.
Giản Thù hé mắt nhìn thấy bộ đồ bơi không biết lúc nãy bị cô ném đi đâu kia…
Còn lâu cô mới chịu mặc cái đó cho anh xem trong tình huống này, mặc rồi lại bị anh cởi ra thôi!
Sức khỏe của Tần Khả Khả vừa khá lên một chút, bây giờ chỉ có thể ngồi dậy thôi, vẫn chưa thể xuống giường đi lại được.
Chọn thời điểm này để mở buổi họp báo cho phóng viên là có hai nguyên nhân, một là muốn nhanh chóng cứu em trai cô ta ra, hai là tình trạng hiện tại của cô ta có thể giành được nhiều sự thương cảm hơn.

Không cho phép mặc bộ đấy.


Tại sao?

Chưa được bao lâu, Giản Thù đã bắt đầu không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc nữa.
Sau khi làm một lần trong bồn tắm, cô mơ màng cảm giác đội trưởng Phó bế mình về giường, rồi rời đi một lát. Không lâu sau anh quay lại, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô:
Mặc cho anh xem, nhé?

Phó Thời Lẫm mím chặt môi, đôi mắt đen toát lên vẻ ng5uy hiểm:
Lại đây anh nói cho em biết tại sao.

Giản Thù nghe vậy, vội vàng lùi về sau vài bước.
Giản Thù gật đầu:
Đúng vậy, em có mang theo đồ bơi, em mặc cho anh xem nhé3.

Vừa dứt lời, cô chống tay đứng dậy, lấy trong tủ quần áo ra một bộ đồ bơi lắc qua lắc lại:
Rất đẹp đúng không anh?

Nhìn9 hai miếng vải to cỡ lòng bàn tay, huyệt Thái dương Phó Thời Lẫm giật mạnh, yết hầu chuyển động lên xuống:
Giản Thù!

Giản Thù chớp6 mắt:
Không đẹp sao?

Mấy phút trôi qua, Giản Thù nói:
Anh Phó, lịch trình của em ngày mai là kết thúc, ngày kia có thể về nước rồi.


Anh vẫn còn hai ngày, em có muốn đi nơi khác không?

Vào khoảnh khắc cô ngậm lấy, trên trán Phó Thời Lẫm nổi lên gân xanh, hơi thở càng nặng nề hơn.
Ấm áp và ướt át, cảm giác thoải mái đến nỗi trời đất đảo lộn.

Vậy… chúng ta bắt đầu nhé?

Tần Khả Khả gật đầu:
Vâng ạ.

Cô cong môi mỉm cười, vòng tay ôm eo anh, vùi đầu vào ngực của anh.
Chỉ cần anh thoải mái là được, cô đã muốn làm vậy từ lâu rồi.
Giản Thù nhỏ giọng hỏi:
Anh có thoải mái không?

Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy tiếng
ừm
trầm thấp của anh.
Có nữ phóng viên hỏi:
Khả Khả, sức khỏe của cô bây giờ vẫn ổn chứ? Hay là buổi phỏng vấn hôm nay dời lại sau?

Tần Khả Khả che miệng ho vài tiếng, yếu ớt nói:
Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi vẫn ổn, mọi người có câu hỏi gì cứ hỏi đi.


Đến lúc nằm lại giường, Giản Thù cảm thấy quai hàm hơi ê ẩm, nhưng vẫn ổn, không khó chịu như cô tưởng tượng.

Về nước đi anh, em muốn về rồi, để sau này hẵng đi nơi khác chơi tiếp.

Không biết nghĩ đến chuyện gì mà Phó Thời Lẫm khẽ hôn lên trán cô:
Ừ, vậy chúng ta quay về.

Cho dù sau này cô ta không thể làm nghệ sĩ được nữa, thì vẫn phải giành lấy sự thương cảm này. Dù sao, cô ta vẫn còn các hợp đồng, các thương hiệu và nhãn hàng luôn muốn nhân độ hot lúc này để giảm bớt tổn thất.
Lúc bắt đầu phỏng vấn, Tần Khả Khả ngồi trước giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ yếu ớt và tiều tụy.

Về chuyện này, tôi thật sự phải giải thích một chút, tôi cũng là nhận được thông báo đi quay đột xuất. Đến lúc sắp bắt đầu quay mới biết công việc này là của Giản Thù. Lúc đó có chút hiểu lầm, tôi cũng chưa hiểu rõ nên tranh cãi vài câu, thế mới có những chuyện mà mọi người thấy lúc sau.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.