Chương 295: Cô phó, tối nay em muốn ăn gì?


Xe vừa rời khỏi sân bay, bỗng nhiên phanh gấp, hai người ngã nhào về phía trước.

Đầu Phương Phương đập vào lưng ghế phía trước, đầu óc ch8oáng váng:
Bác tài, sao thế ạ?

Phó Thời Lẫm khẽ cười:
Ừ.

Trong túi giấy có hai chiếc áo sơ mi màu trắng mới tinh, kiểu dáng giống nhau, hẳn là đội trưởng Phó vừa mới mua.
Phó Thời Lẫm mở ngăn kéo trên xe, lấy hai quyển sổ hộ khẩu ra.
Hai mắt Giản Thù sáng rực:
Anh về nhà lấy à!

Thấy cô cố chấp như vậy, Nguyễn Lan im lặng hồi lâu mới nói:
Có thể kết hôn nhưng phải bí mật, tạm thời không thể công bố với bên ngoài.

Giản Thù vừa muốn nói thêm đã bị ngắt lời,
Chuyện này không có gì để bàn cãi nữa. Còn chuyện kết hôn, chị vẫn phải đi nói chuyện với các thương hiệu, các hợp đồng quảng cáo và bên đoàn làm phim.


Nhưng mà lát nữa còn phải về công ty…


Không sao, chị nói với chị Nguyễn Lan một t5iếng là được. Hơn nữa, hôm nay cũng không có việc gì, chị qua công ty báo cáo rồi về nhà luôn.

Nguyễn Lan thở dài, khó khăn lên tiếng:
Tiểu Thù à, em phải suy nghĩ kĩ càng vào. Bây giờ đang là thời kỳ phát triển, tiền đồ rộng mở, nếu như em kết hôn, rất nhiều công việc sẽ vụt mất vì chuyện này đấy.

Giản Thù chu môi, nói:
Không sao cả, chỉ cần còn có phim để đóng là được. Huống chi, không phải lúc trước đã nói, chủ yếu muốn đẩy em lên màn ảnh rộng sao, nếu đã đi theo trường phái diễn xuất thực lực thì những scandal tạo tiếng tăm không còn quan trọng nữa.


Ừ, quần áo cũng mang theo rồi.

Giản Thù quay đầu, trên hàng ghế sau có đặt chiếc túi giấy. Cô cúi đầu, mím môi cười, nhoài người về phía sau:
Vậy em thay quần áo trước, anh… lái xe cho đàng hoàng, không được nhìn trộm!

Thuốc lá và bật lửa đều không thấy đâu.
Từ sau lần cai thuốc thất bại trước đó, Giản Thù không nhắc đến chuyện ấy nữa. Cô nghĩ, áp lực công việc của anh lớn như vậy, chuyện này nên từ từ thôi.
Sau khi đến công ty, Nguyễn Lan nói:
Em đến đúng lúc lắm, chị đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em đây, xem clip phỏng vấn của Tần Khả Khả chưa?

Giản Thù gật đầu:
Em xem rồi.

Phương Phương cạn lời.
Giản Thù nhịn cười, nói:
Em còn kh6ông xuống xe, có khi anh ta sẽ đập xe đấy…


Phía trước đột nhiên có một chiếc xe xông ra, còn chắn ngang ở đó kìa.
Bác tài xế nói xong, còn nhìn 3ra ngoài xe,
Mẹ kiếp, điên hay sao thế không biết?

Đúng lúc này,
kẻ điên
từ trong xe bước ra, đi thẳng đến cạnh chiếc xe của họ, một9 tay chống lên cửa xe, tạo một tư thế rất ngầu, rồi mới gõ cửa sổ xe.
Phương Phương nhìn Thẩm Hành cứ đứng lì không chịu đi ở bên ngoài, nghiến răng, đẩy cửa xe ra.
Cô vừa xuống xe, Thẩm Hành đã bất mãn nói:
Tại sao không nghe điện thoại của anh?

Xuống dưới lầu, Giản Thù vừa định rút điện thoại ra gọi cho đội trưởng Phó thì đã nhìn thấy ngay chiếc xe việt dã màu đen đỗ bên đường.
Cô vội vàng chạy đến, kéo cửa xe ra:
Anh Phó, anh đến từ lúc nào vậy?


Rất đẹp.

Giản Thù đẩy tấm gương lên, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm, lúc này mới phát hiện hình như trong xe thiếu đi thứ gì đó.

Đội trưởng Phó, thuốc lá của anh đâu?

Một tay của Phó Thời Lẫm đặt lên vô lăng, giọng nói trầm khàn vang lên:
Anh vứt rồi.


Anh không, sao thế em?


Chúng ta… về nhà lấy sổ hộ khẩu đi.
Giản Thù xem giờ, bĩu môi nói,
Sắp ba giờ rồi, không biết có kịp không nữa?

Khóe môi Nguyễn Lan co rút, cô còn tưởng mình nghe lầm:
Em nói… cái gì?


Kết hôn, em sắp kết hôn rồi.

Nguyễn Lan tựa người về phía sau, hỏi cô:
Ý em là không gây ảnh hưởng tiêu cực cho em hay cho anh cảnh sát kia?

Giản Thù nghe vậy liền bật cười, ngọt ngào nói:
Chị Nguyễn Lan, nếu Tần Khả Khả đã nói rõ mọi chuyện rồi, vậy em có thể…


Không thể.

Cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn lại.
Phó Thời Lẫm cong môi mỉm cười, véo nhẹ vành tai mềm mại của cô:
Vẫn còn kịp.


Không sợ tắc đường à anh?

Phương Phương thấy anh ta vừa mở miệng đã nói mãi không ngừng, vội vàng kéo anh ta sang một bên:
Anh đánh xe ra trước đi, đừng chắn đường như thế!

Thẩm Hành bĩu môi, xuyên qua cửa sổ xe chào hỏi Giản Thù, rồi kéo Phương Phương lên xe, nhanh chóng lái xe rời đi.

Mặc dù có một số chuyện cô ta không thừa nhận, bây giờ mục đích chủ yếu nhất của cô ta là giành lấy sự đồng tình, xây dựng hình tượng vô tội cho bản thân, nhưng ít nhất về cơ bản đã làm rõ mọi chuyện. Bây giờ cô ta như thế rồi, sau này không chắc còn có thể quay lại giới giải trí, chúng ta cũng đừng chấp nhất với cô ta nữa.


Như bây giờ cũng tạm ổn rồi chị ạ, chỉ cần đừng tạo thêm ảnh hưởng tiêu cực là được.

Nguyễn Lan tiếp tục nói:
Bộ phim điện ảnh mới của em còn nửa tháng nữa sẽ bắt đầu quay, nam diễn viên chính hiện đang là minh tinh nổi tiếng, bên đoàn phim có ý ghép đôi hai người, bây giờ công khai tình cảm sẽ bị ảnh hưởng.

Giản Thù chau mày:
Vậy… nếu như kết hôn thì sao ạ?

Phó Thời Lẫm đặt chai nước trong tay xuống:
Anh vừa mới đến.

Giản Thù nhìn anh chớp chớp mắt:
Buổi chiều anh có phải đến đồn cảnh sát không?

Giản Thù trốn ra ghế sau, thay quần áo xong, tranh thủ lúc xe dừng đèn đỏ, lại bò lên phía trước, kéo chiếc gương ở ghế lái phụ xuống, chỉnh lại lớp trang điểm.
Sau khi làm xong xuôi mọi chuyện, cô quay đầu nhìn Phó Thời Lẫm, nở một nụ cười tươi rói:
Đội trưởng Phó, em có đẹp không?


Vậy cũng được ạ.

Bàn chuyện công việc thêm một lúc, Giản Thù mới rời công ty về nhà.

Tôi ở trên máy bay, làm sao nghe được?


Vậy không thể nói trước một tiếng à, anh hỏi khi nào về em cũng không nói, nếu không phải anh…

Giản Thù quay đầu nhìn anh:
Tại sao?



Thuốc lá giết chết tinh trùng, ảnh hưởng rất lớn đến việc sản sinh ra đời sau.
Phó Thời Lẫm nói cực kỳ nghiêm túc, sau đó lại thấp giọng bổ sung thêm một câu,
Anh không thể bóp chết chúng từ trong trứng nước, ngay cả cơ hội vụt đến đích cũng không cho chúng được.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.