Chương 299: Anh toàn gọi tên của em, chẳng gọi tên thân mật gì cả
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1400 chữ
- 2022-02-06 07:19:41
Bởi vì Giản Thù đột nhiên công khai kết hôn, bên đoàn làm phim không ghép đôi được nên vốn không vui lắm, nhưng vừa khéo có thể mượn tin tứ8c kết hôn của Giản Thù tuyên truyền một chút, bên ekip của cô cũng vô cùng phối hợp, nên hiệu quả khá tốt.
Trước khi bắt đầu quay,3 bởi vì vấn đề kinh phí đầu tư nên nhà sản xuất đang liên hệ với các bên đầu tư bổ sung thêm vốn, ai ngờ buổi tối lại nhận được điện thoại9 của phòng thư kí Hứa thị, nói muốn đầu tư năm mươi triệu cho bộ phim điện ảnh này, nhà sản xuất lập tức vui mừng hớn hở.
Sau khi 6tất cả vấn đề được giải quyết, bộ phim chính thức bấm máy.
Giản Thù kéo tay anh đặt lên bụng dưới của mình:
Đội trưởng Phó, anh có muốn sờ thử không?
Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng đặt tay lên chỉ sợ làm cô đau. Anh thấp giọng hỏi:
Em có cảm giác gì không?
Giản Thù mỉm cười, nói:
Bây giờ vẫn chưa thành hình mà, không có cảm giác gì cả, chờ thêm vài tháng nữa thì mới có cảm giác được.
Chờ anh nhé.
Phó Thời Lẫm nói ra ba chữ rồi vội vàng cúp điện thoại.
Nhìn màn hình đã tối đen, Giản Thù vốn muốn gọi lại cho đội trưởng Phó, bảo anh đừng đến, nhưng suy nghĩ một lúc, cô lại cảm thấy rất dễ hiểu được tâm trạng của anh.
Vừa kết thúc công việc, Giản Thù vội vàng đến tiệm thuốc gần khách sạn mua một đống que thử thai về.
Đến lúc ném que thử thai cuối cùng đi, cô chỉ biết ngơ ngác nhìn bản thân trong gương. Trúng thưởng rồi…
Cô chưa đến bệnh viện kiểm tra được, không biết đã được bao nhiêu ngày, nhưng cô đoán chắc là lúc ở Maldives, mấy ngày đó họ đều không dùng bao.
Giản Thù ôm cánh tay anh, hơi nhíu mày:
Liệu có phiền phức lắm không anh, dù sao chúng ta cũng đăng ký kết hôn rồi, không cần gấp gáp như vậy, hay là chờ sinh xong mới tổ chức lễ cưới.
Phó Thời Lẫm chỉnh lại mái tóc cho cô, giọng nói vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ:
Không được, tổ chức hôn lễ không mất nhiều ngày đâu. Anh đảm bảo, em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.
Giản Thù dụi đầu vào lòng anh, nhoẻn miệng cười, đáp:
Vâng.
Không phải…
Cô hơi phồng má lên, mấy lần muốn nói nhưng lại ngập ngừng.
Phó Thời Lẫm phát hiện cô có gì đó không đúng, nhìn đồng hồ ở cổ tay rồi nói,
Anh đến tìm em nhé?
Chỗ Giản Thù quay phim cách thành phố Vân không xa lắm, lái xe chỉ khoảng sáu tiếng đồng hồ, bây giờ buổi tối vắng xe, chắc khoảng năm tiếng là có thể đến.
Em không đói, chỉ hơi buồn ngủ thôi.
Vậy em ngủ đi.
Phó Thời Lẫm bế bổng cô lên, bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Hả?
Anh toàn gọi tên của em, chẳng gọi tên thân mật gì cả.
Phó Thời Lẫm bật cười thành tiếng:
Muốn anh gọi em như thế nào?
Khi ấy đội trưởng Phó cũng muốn đi mua, nhưng cô không cho. Bao nhiêu ngày trôi qua, đến cô còn hoàn toàn quên béng mất chuyện này rồi.
Giản Thù vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy hơi khó tin. Thật không ngờ, ở đây đã bắt đầu thai nghén một sinh mệnh mới…
Là con của cô và đội trưởng Phó…
Phó Thời Lẫm sững người, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Lần đầu tiên Giản Thù nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt anh, vừa kinh ngạc luống cuống, vừa xen lẫn sự vui sướng.
Cô mím môi cười:
Em vừa thử xong, kiểm tra rất nhiều lần, chắc là chính xác anh ạ. Em định mai sẽ xin nghỉ nửa ngày, đến bệnh viện kiểm tra.
Cô đặt điện thoại xuống, ôm chặt cảnh sát trưởng mèo đen, hai chân giẫm lên tấm thảm mềm mại, vui vẻ giậm chân.
Hai giờ sáng, tiếng chuông cửa vang lên.
Giản Thù vội vàng đứng dậy mở cửa, nhào ngay vào lòng người đàn ông đứng bên ngoài.
Buổi tối, đội trưởng Phó gọi điện thoại đến.
Giản Thù ôm cảnh sát trưởng mèo đen ngồi trên ghế sofa, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắn đo.
Phó Thời Lẫm thấp giọng hỏi cô:
Em sao thế? Em không khỏe à?
Nói đến đây, đột nhiên cô nghĩ tới một vấn đề,
Đến lúc tổ chức hôn lễ, bụng của em to rồi thì phải làm sao bây giờ anh… Không mặc vừa áo cưới nữa.
Trên đường đến đây anh đã gọi điện thoại cho ông ngoại rồi. Chúng ta sẽ cử hành hôn lễ sớm, tranh thủ tổ chức trong mấy ngày này luôn.
Giản Thù mở to mắt:
Cử hành hôn lễ sớm ư?
Thôi đừng…
Giản Thù vội vàng lên tiếng. Cô khẽ véo tai cảnh sát trưởng mèo đen,
Dạo này trong đồn cảnh sát rất bận, đi đi về về tốn thời gian lắm, hơn nữa, bây giờ cũng khuya rồi.
Sắp đến cuối năm, rất nhiều việc phải làm, cô nghe Mạnh Viễn nói, lần đánh giá bình xét này rất quan trọng với đối trưởng Phó. Nếu như thuận lợi, sang năm anh có thể được thăng chức thành phó đồn trưởng, chính thức lui khỏi tuyến đầu.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ mím lại, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều:
Vậy em cho anh nghe đi, em làm sao vậy?
Ừ, áo cưới được may theo số đo lúc trước, mặc vào có lẽ không thành vấn đề.
Vậy bên đoàn làm phim…
Ông ngoại sẽ lo liệu.
Giản Thù liếm môi, chầm chậm nói:
Thì, thì… Chắc là Cổn Cổn sắp được làm anh rồi.
Cô nói rất nhỏ, Phó Thời Lẫm không nghe rõ:
Cái gì cơ?
Giản Thù không kiềm được khẽ cong khóe môi, chớp chớp mắt với camera. Gương mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ, nói rõ ràng từng câu từng chữ:
Cổn Cổn sắp được làm anh trai, anh cũng sắp được làm bố rồi.
Phó Thời Lẫm vững vàng đón lấy Giản Thù, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô:
Em có cảm thấy khó chịu không?
Giản Thù lắc đầu:
Không ạ, anh lái xe lâu thế này chắc là mệt lắm. Anh mau vào nghỉ ngơi đi.
Phó Thời Lẫm hôn lên trán cô:
Em có đói không? Anh nấu gì cho em ăn nhé?
Trước khi vào đoàn phim, Giản Thù và Phó Thời Lẫm cùng đến chùa Hàn Sơn5 thăm Hứa Uẩn một chuyến.
Từ ngày vào đoàn phim, mỗi tối khi quay về khách sạn, Giản Thù đều gọi video call với đội trưởng Phó, nói chuyện sến súa hơn nửa tiếng đồng hồ mới cúp máy.
Những ngày tháng thế này kéo dài khoảng một tháng, một ngày nọ, Giản Thù bỗng nhớ sực ra,
bà dì
của cô nên tới từ nửa tháng trước rồi…
Giản Thù nhắm chặt hai mắt, giơ tay ra, nhẹ nhàng nói:
Ôm em.
Phó Thời Lẫm cúi xuống ôm cô đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Chờ cô làm xong hết, anh khẽ hôn lên khóe môi cô:
Giản Thù, ăn sáng thôi.
Giản Thù ôm cổ anh, bĩu môi nói:
Anh không yêu em nữa.
Giản Thù nói xong, Phó Thời Lẫm vẫn chưa phản ứng kịp.
Dọa anh ấy thật rồi sao?
Giản Thù lên tiếng:
Đội trưởng Phó? Anh Phó? Ông xã ơi?
Cô biết, đội trưởng Phó kiên trì tổ chức hôn lễ sớm hơn dự kiến là vì không muốn người bên ngoài nói cô ăn cơm trước kẻng, bác sĩ bảo cưới nên mới không thể không đăng ký.
Suy cho cùng, thời gian cô mang thai và đăng ký kết hôn gần nhau quá.
Ngày hôm sau, Giản Thù thức dậy lúc chín giờ sáng, Phó Thời Lẫm mang bữa sáng đến trước mặt cô:
Ngoan, ăn sáng xong chúng ta đến bệnh viện nhé.
Giản Thù càng dẩu môi:
Cái này anh phải tự suy nghĩ chứ, em nghĩ ra thì không tính.
Em Giản à?
Giản Thù lập tức tỉnh ngủ, nổi hết cả da gà, vội vàng buông anh ra:
Coi như em chưa nói gì đi!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.