Chương 300: Cho cô sự cứu rỗi và tình yêu thương


Buổi chiều hôm đó, Giản Thù cùng Phó Thời Lẫm quay về thành phố Vân.

Xe dừng lại trước cửa đồn cảnh sát, Phó Thời 8Lẫm tháo dây an toàn, nói:
Ngoan, ngồi đây đợi anh nhé, anh sẽ ra nhanh thôi.


Giản Thù mỉm cười gật đầu:
Anh c3ứ đi đi.

Bóng dáng của Phó Thời Lẫm dần xuất hiện trước mắt cô. Anh mặc bộ vest màu đen, dáng người thẳng tắp, thân hình cao lớn, lạnh lùng nghiêm nghị.
Giản Thù nhìn anh, nụ cười trên gương mặt càng thêm rạng rỡ, trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ánh sáng lấp lánh.
Người đàn ông khẽ ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.
Phó Thời Lẫm hôn cô, rồi nhanh chóng đi vào trong.
Dạo này trong đồn cảnh sát không có vụ án nà9o lớn, chỉ là cuối năm hơi nhiều việc linh tinh.
Phó Thời Lẫm gọi Chu Tiến và Mạnh Viễn vào phòng làm việc, bàn g6iao hết những việc cần làm sắp tới và tư liệu cần sắp xếp, sau đó đến phòng làm việc của đồn trưởng xin nghỉ phép kết hôn5.
Điều khiến mọi người tò mò nhất là lễ cưới này không nhận bất kỳ tài trợ nào, cũng không phát sóng trực tiếp, chỉ sắp xếp một khu vực trong khách sạn để tiếp đãi phóng viên nhà báo, nhưng lễ cưới lại tổ chức vô cùng long trọng.
Tất cả hoa trong hôn lễ đều được chuyển về từ nước ngoài bằng đường hàng không lúc nửa đêm, nơi tổ chức cũng được trang trí thơ mộng như trong mơ, tựa như bước vào một thế giới khác vậy.
Khách đến tham dự hôn lễ này, ngoài các minh tinh hạng A của giới giải trí, còn có rất nhiều lãnh đạo cao cấp trong giới cảnh sát.
Ánh đèn êm dịu trong sảnh lớn lẳng lặng chiếu rọi lên người cô, lên vạt váy cưới, tạo thành từng quầng sáng dịu dàng, lưu luyến. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều bị lu mờ, trở thành phông nền cho cô.
Phó Thời Lẫm sải bước đến gần cô, như mang theo ngàn vạn ánh sao, mỗi ngôi sao đều rực rỡ đến chói mắt. Còn anh, chính là ngôi sao duy nhất thuộc về cô, soi sáng thế giới tối tăm, đầy tuyệt vọng, cho cô sự cứu rỗi và tình yêu.

Hứa Ý nở nụ cười ngọt ngào, lắc đầu.
Quý Thừa Bắc, Chu Dự Nam, Trần Tư, Thẩm Chỉ, Chu Tiến đều có mặt đông đủ. Cả đám đều vào trong khiến căn phòng trở nên chật chội.
Nhìn Phó Thời Lẫm đang tiến đến gần, Giản Thù đưa tay về phía anh, khóe mắt cong cong:
Đội trưởng Phó, ôm em đi.

Thế nhưng, hai cô gái như Hứa Ý và Phương Phương lấy đâu ra sức để chống lại đám đàn ông con trai được huấn luyện nhiều năm ngoài cửa đó chứ. Họ còn chưa đòi được hai bao lì xì, cửa đã bị đẩy ra rồi. Cả đám người ùn ùn kéo vào.
Phương Phương mỉm cười lui về sau hai bước, một cánh tay lập tức đỡ lấy eo cô, như sợ cô ấy ngã xuống đất vậy.
Phương Phương quay đầu lại nhìn một cái, khóe môi hơi run lên, vội vàng kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Giản Thù không có nhà mẹ đẻ, chuyện cô kết hôn, trước đó đã nói với Cố Chiêu rồi. Nhưng cô biết, mối quan hệ giữa Cố Chiêu và nhà họ Hứa vẫn rất căng thẳng, nếu như anh ấy quay về tham gia hôn lễ, chắc chắn sẽ gặp họ.
Hơn nữa, lúc đầu anh ấy đã lựa chọn rời đi, chắc hẳn bây giờ cũng không muốn trở về. Anh ấy từng nói mình không cần thiết phải ở lại thành phố Vân nữa.
Cho dù không có ai nắm tay cô bước vào lễ đường cũng không sao, một mình cô có thể làm được. Cũng vì thế, nên rất nhiều khâu bị lược bỏ, chỉ giữ lại màn chặn cửa đòi bao lì xì thôi.
Giản Thù ở ngoài đợi khoảng nửa tiếng thì anh đi ra.

Anh Phó, lát nữa chúng ta đi đâu thế, về nhà à?


Đi thử áo cưới, ngày mai chụp ảnh cưới, nếu như có chỗ nào không phù hợp thì tối nay có thể sửa luôn.

Nhân viên cửa hàng ngưỡng mộ nói:
Cô Giản quả là cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng thấy.

Giản Thù quay đầu, mỉm cười rạng rỡ:
Cảm ơn.

Nhân viên cửa hàng hỏi xin chữ kí của cô, rồi bước đến kéo tấm rèm lớn bên cạnh ra.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm cong lên, anh khom người hôn cô vợ xinh đẹp của mình, phía sau vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Phó Thời Lẫm bế cô đi xuống nhà.
Ở trước cửa, pháo hoa nổ rợp trời.
Giản Thù mím môi cười, kéo cửa sổ xuống một chút, gió lạnh từ ngoài thổi vào, ánh nắng trên đỉnh đầu mang theo sự ấm áp dịu nhẹ đặc trưng của mùa đông.
Trong cửa hàng áo cưới.
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng, Giản Thù mặc xong áo cưới. Cô đứng trước tấm gương sát đất cực lớn, mái tóc đen mềm mượt buông xõa sau lưng, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, vạt áo cưới kéo trên mặt đất, tạo thành đường cong rất dài.
Sáu ngày sau.
Giản Thù ngồi trên giường, trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn xinh đẹp rạng ngời, bên cạnh là Cổn Cổn mặc áo vest.
Phù dâu của cô là Phương Phương và Hứa Ý, trong phòng còn có cả Thẩm Hành tự mình chen vào nữa.
Thẩm Hành cạn lời.
Tại sao cô nàng này cứ xem anh như rắn rết thế? Anh có đáng ghét đến vậy không?
Mạnh Viễn cũng ôm Hứa Ý, bảo vệ cô trong lòng, nhỏ giọng hỏi:
Em không sao chứ?

Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, ông cụ Hứa tiếng tăm lừng lẫy của thành phố Vân sẽ trở thành người chứng hôn cho lễ cưới này.

Rất nhiều người muốn đào bới bối cảnh của Phó Thời Lẫm, nhưng không điều tra được gì.

Sau đó, có tin tức truyền ra rằng, anh trai sống cùng Giản Thù từ nhỏ là con trai thất lạc nhiều năm của phó chủ tịch tập đoàn Hứa thị, Hứa Viễn Chinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.