Chương 301: Cho cô sự cứu rỗi và tình yêu thương


Mười ngón tay của Giản Thù và Phó Thời Lẫm đan vào nhau:
Anh Phó, đừng sợ, lát nữa em sẽ bảo vệ anh.


Phó Thời L8ẫm thấp giọng bật cười, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt đột nhiên tối sầm lại, nói:
Dừng xe.


Tài xế kh3ông rõ tình huống thế nào, vội vàng dừng xe bên đường.
Sau khi bài Weibo được đăng lên, lập tức được đẩy lên bảng tìm kiếm nóng.

Thời buổi này biến thái nhiều thật đấy, con gái ra đường nhất định phải cẩn thận, bảo vệ bản thân cho tốt vào.


Các bạn ơi!!! Đây chẳng phải là đội trưởng Phó sao? Mặc dù đoạn clip chỉ có mấy giây, nhưng góc nghiêng này thật sự rất giống anh ấy!


Cho nên mới nói… Làm vợ cảnh sát cũng không dễ dàng gì.

Thật ra, trên thế giới này, lúc đối diện với cái chết, không có ai là không sợ hãi cả. Họ cũng có người thân và bạn bè.
Dù biết rõ đối phương là tội phạm hung ác tàn độc, nhưng vẫn phải không màng tất cả tiến về phía trước.
Bấy giờ những người xung quanh mới dần hoàn hồn lại, có người gọi điện thoại báo cảnh sát, có người gọi cho xe cấp cứu, cô gái bị thương được cô bạn đi cùng đỡ lấy, gương mặt đầy sợ hãi.
Lúc này, vừa khéo một chiếc xe tuần tra đi ngang qua, thấy tình hình vội vàng chạy đến.
Một anh cảnh sát nhanh chóng đón lấy hung thủ từ tay Phó Thời Lẫm, bập còng tay vào cổ tay hắn ta. Một anh cảnh sát khác hỏi:
Là đội trưởng Phó phải không ạ?


Không nhìn nhầm đâu, chính là đội trưởng Phó! Hôm nay Giản Thù kết hôn!!!


Ôi trời, lúc đội trưởng Phó chế ngự hung thủ cũng đẹp trai luôn! Cảm giác người thật còn đẹp hơn trên ảnh một trăm lần, một nghìn lần! Cũng may đội trưởng Phó chạy đến kịp, nếu không, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào nữa!


Bình thường đội trưởng Phó đều đánh giáp lá cà với bọn côn đồ như vậy sao? Tôi thấy nguy hiểm thật ấy. Nếu tôi là Giản Thù, chắc cả ngày ở nhà sẽ lo lắng đến chết mất.

Bên cạnh trạm xe buýt ở đầu đường bên kia, hai cô gái đang cười nói vui vẻ chờ xe, bỗng một gã đàn ông trông rất hung ác nham hiểm bước đến gần. Con dao găm trong tay hắn đâm mạnh về phía một trong hai cô gái, cô gái bị đâm ấy hét lên một tiếng, vô thức dùng tay chặn lại, con dao găm rạch một đường trên cánh tay cô ấy, máu tươi tuôn ra xối xả.
Những người xung quanh thấy cảnh này đều sợ hết hồn, ngẩn người quên cả phản ứng.
Gã đàn ông định đâm thêm nhát nữa, nhưng chỉ trong nháy mắt, cổ tay hắn ta đã bị bẻ ngoặt lại, con dao găm cũng bị cướp mất.
Giản Thù cũng theo anh xuống xe, nhìn về hướng Phó Thời Lẫm chạy đi.
Anh băng từ bên này đường sang đến phía đối diện. Dòng xe cộ trên đường rất đông và gấp gáp, nhìn bóng dáng anh xuyên qua làn xe, Giản Thù giật thót cả mình, sợ đến nín thở.
Chiếc xe phía sau cũng vội dừng lại, Hứa Ý ôm theo Cổn Cổn chạy đến:
Chị dâu, chuyện gì thế ạ, xảy ra chuyện gì rồi?

Giản Thù lắc đầu:
Chị cũng không biết…

Giản Thù còn chưa kịp hỏi chuyện gì, đã thấy Phó Thời Lẫm9 dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa xe, xông ra ngoài.
Cô vô cùng kinh ngạc, chuyện gì thế này…
Chắc không ph6ải đội trưởng Phó muốn hủy hôn đấy chứ?
Hắn ta vừa định phản kháng thì lập tức bị đè xuống đất.
Phó Thời Lẫm định lấy còng mới phát hiện hôm nay không mang theo còng tay.
Từ lúc gã đàn ông đó hành hung cho đến khi bị khống chế, tổng cộng không quá hai mươi giây.
Chỉ bởi vì họ còn có một cái tên khác, người Cảnh sát Nhân dân.
Nhìn thấy đội trưởng Phó quay lại, trái tim đang thấp thỏm của Giản Thù cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Chuyện vừa xảy ra bên con phố đối diện, cô đã xem đại khái, cũng biết tình hình như thế nào.
Phó Thời Lẫm đứng trước mặt cô, mím môi:
Xin lỗi em, anh…

Phó Thời Lẫm đứng lên, khẽ gật đầu.
Anh cảnh sát đó mở to mắt, ngạc nhiên hỏi:
Chẳng phải hôm nay anh kết hôn sao… Trưởng phòng của bọn em đã đến tham gia hôn lễ rồi…

Phó Thời Lẫm nói:
Giao cho các cậu nhé, tôi đi trước đây.

Đám đông vây xung quanh nhìn bóng lưng của anh, kinh ngạc đến ngẩn người, xôn xao thảo luận.
Có người vừa khéo quay được quá trình xảy ra vụ án, đăng lên mạng.
Đoạn văn đính kèm là:
Vừa nãy ở đây xuất hiện một gã đàn ông cầm dao găm hành hung một cô gái, thật đáng sợ, cũng may bị người khác chế ngự lại. Nghe mấy anh cảnh sát chạy đến nói, người vừa chế ngự hung thủ lúc nãy hình như cũng là cảnh sát, hơn nữa hôm nay anh ấy kết hôn, trong lòng bỗng có vô vàn cảm xúc, không biết nên nói gì nữa… Gửi lòng biết ơn thành kính tới các chú cảnh sát vĩ đại.


Không sao, quần áo bẩn rồi.
Giản Thù giúp anh phủi bụi dính trên cổ áo, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh nắng, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng,
Đi thôi anh, chúng ta phải xuất phát rồi.


Chiếc xe hoa lại bắt đầu lăn bánh trên trục đường chính, Phó Thời Lẫm nắm tay cô, khóe môi cong lên mỉm cười.

Giản Thù khẽ tựa đầu vào vai anh. Cô đã từng nói, sẽ không trở thành gánh nặng của anh, cũng sẽ không trở thành hòn đá cản đường anh.

Cô sẽ luôn ở phía sau ủng hộ anh, làm hậu phương vững chắc cho anh. Cho dù trong bất cứ tình huống nào, cũng sẽ luôn là như vậy.

Đội trưởng Phó là ánh sao chiếu sáng cuộc đời cô, đồng thời, anh cũng là ánh mặt trời bảo vệ tất cả mọi người. Chỉ có dưới ánh mặt trời mới có thể bất chấp tất cả, tiến về phía trước.

Cô nguyện ở bên anh, mãi mãi sánh vai đồng hành với anh để đi hết đoạn đường này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.