Chương 302: Ngoại truyện của cố chiêu (1)


Dường như Hứa Viễn Chinh còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ông ta chỉ trầm mặc.

Thời gian bay từ thành phố Vân đến Chicago tổng cộng mất mư8ời lăm tiếng đồng hồ.

Cố Chiêu ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cầm một quyển tạp chí tài chính đọc.
Cố Chiêu mỉm cười:
Bà cứ nói đi.

Lorraine nói bằng tiếng Anh:
Trong nhà chúng ta vừa có thêm một thành viên mới đấy, vừa chuyển tới hôm qua, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Trong lúc họ nói chuyện, phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Tin nhắn của Giản Thù hiển thị, nó được gửi từ năm tiếng trước. Cô gửi tấm ảnh anh dắt tay cô bước vào lễ đường. Cô ở trong tấm ảnh, tươi cười rất vui vẻ, nhìn thẳng về phía trước.
Cô gái mà anh bảo vệ suốt mười năm đã không cần anh nữa rồi, có người sẽ mang lại hạnh phúc và sự ấm áp cho cô ấy.
Anh cũng biết, cô vẫn luôn xem anh như anh trai, như người thân duy nhất của mình.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Cố Chiêu dần dần hòa nhập vào gia đình xa lạ ấy.
Cứ như thể… căn nhà thuê rách nát ấy, người phụ nữ không nỡ tiêu xài cho bản thân nhưng luôn dành cho anh những điều tốt nhất ấy, đều chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy.

Sau đó, người đàn ông mà anh nhìn thấy trong bệnh viện hôm ấy nắm lấy tay anh, đưa anh về nhà.
Từ đó về sau, anh có bố, có mẹ, còn có cả một cô em gái.
Mỗi ngày con bé đều quấn lấy anh, gọi anh ơi, anh à, hình như xưng hô này rất mới mẻ với nó.
Mẹ được đưa đến bệnh viện, anh không biết kết quả chẩn đoán thế nào, nhưng cô đó để lại cho anh một tờ năm mươi tệ rồi rời đi.
Cố Chiêu ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.
Mẹ an ủi anh, nói bà ấy không sao, bảo anh tiếp tục đi học, chờ lần sau anh thi được hạng nhất là họ có thể về nhà.
Cố Chiêu lưu tấm ảnh đó về điện thoại, mở máy tính lên bắt đầu làm việc.
Mới chớp mắt đã mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Sau khi trời tối, cửa phòng anh vang lên tiếng gõ cửa. Cố Chiêu đứng dậy, bật đèn trong phòng rồi đi ra mở cửa.
Người đến là Kiều Nhiễm, hình như cô ấy hơi ngại ngùng, đưa tay lên chào anh:
Tôi thấy mãi mà anh không xuống nên lên gọi. Tôi làm cơm tối, có nhiều món lắm, anh có muốn ăn cùng không?

Vẻ mặt Cố Chiêu thờ ơ:
Không cần đâu, cảm ơn.

Vẻ mặt Kiều Nhiễm thoáng gượng gạo:
Ồ… thế thôi vậy, làm phiền anh quá.

Hàng xóm thì một người là con sâu rượu hơn bốn mươi tuổi, người còn lại là gái điếm hai mươi mấy tuổi. Tầng trên tầng dưới đủ các loại người thượng vàng hạ cám.
Mẹ anh vừa làm công ở gần đó, vừa trông nom anh. Có những lúc bà bận rộn, sẽ nhờ người phụ nữ sát vách chăm sóc anh. Người phụ nữ đó không biết kể chuyện, chỉ toàn kể về những người đàn ông mà cô ta đã gặp, có người già, có người trẻ tuổi, có kẻ giàu có…
Con sâu rượu kia cũng thi thoảng trêu chọc anh bằng cái miệng thở ra đầy mùi rượu.
Sau vài lời hỏi chuyện ngắn ngủi, họ giới thiệu tên cho nhau.
Cô gái ấy tên Kiều Nhiễm, là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành tài chính của trường Đại học Chicago.
Cố Chiêu quay về phòng mình, đóng cửa lại.
Chủ nhà là một bà cụ người da trắng hơn sáu mươi tuổi, tên Lorraine. Lorraine không có con cái, mấy năm trước chồng bà qua đời, chỉ có một chú mèo bầu bạn.
Cố Chiêu sống ở tầng trên, thường ngày hai người cũng không làm phiền lẫn nhau.
Lúc anh về đến nhà, Lorraine đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Nhìn thấy anh về, bà vui mừng nói:
Gu này, tôi phải nói cho cậu nghe một chuyện rất tuyệt vời.

Lorraine nói:
Cô ấy đến rồi.

Cô gái mặc áo thun cộc tay màu trắng và quần jean, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, trông khoảng hơn hai mươi tuổi.
Cô ấy chào Lorraine một tiếng, rồi nhìn về phía Cố Chiêu, đưa tay ra, mỉm cười nói:
Hello. Nice to meet you.

Bắt đầu từ lúc lên ba, Cố Chiêu đã dần ý thức được anh và những người cùng tuổi xung quanh không giống nhau.
Họ có bố, nhưng anh không có.
Anh từng lén lút chạy về hỏi mẹ một lần, lúc đó sắc mặt mẹ anh lập tức biến đổi, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ cả đêm. Từ đó về sau, anh không còn nhắc đến chuyện này nữa.
Cố Chiêu đóng cửa lại, quay về chỗ ngồi.
Cho đến tận đêm khuya.
Lúc anh xuống lầu rót nước, Lorraine đã ngủ rồi, Kiều Nhiễm đang xem tivi.
Nửa tháng sau, Cố Chiêu không chỉ thi được hạng nhất toàn khối, mà còn được hạng nhất toàn trường.
Anh vui vẻ cầm bằng khen đi tìm mẹ, nhưng lại nhìn thấy ba người lạ mặt đang đứng trong phòng bệnh.
Mẹ anh càng lúc càng yếu, bà nói:
Tiểu Chiêu, đây là chú Giản và cô Vu, còn cả em Tiểu Thù nữa.

Cố Chiêu bắt tay cô ấy, hỏi:
Người Trung Quốc?

Đôi mắt cô ấy sáng rực:
Anh cũng vậy à?


Ừ.

Lúc năm tuổi, anh đã biết xuống lầu, hỏi những cô chú qua đường, xem họ còn cần chiếc bình rỗng trong tay không.
Cố Chiêu đã trải qua thời thơ ấu của mình như vậy đấy.
Mẹ dùng món tiền vất vả dành dụm được cho anh đi học ở trường mẫu giáo và tiểu học tốt nhất gần đó, nhận sự giáo dục tốt nhất.
Thành tích của anh luôn rất cao, lần nào cũng thi được hạng nhất.
Khi đến trường họp phụ huynh, nghe anh được cô giáo biểu dương, là lúc nụ cười trên gương mặt của mẹ rạng rỡ nhất.
Những ngày tháng thế này, mặc dù rất mệt, nhưng cũng vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.

Từ lúc bắt đầu có ký ức, anh và mẹ đã ở trong một khu dân cư cũ kỹ và rách nát.
Phòng ốc ẩm ướt, tối tăm 5u ám, đầy mùi hôi thối và mốc meo.
Cố Chiêu luôn nghĩ rằng, đợi anh lớn lên, kiếm được tiền rồi, sẽ có thể cho mẹ cuộc sống tốt nhất.
Cho đến năm anh tám tuổi, buổi tối về đến nhà nhìn thấy mẹ không còn sức sống nằm trên đất…
Anh cuống quýt gõ cửa nhà kế bên, ông chú sâu rượu kia ngủ say như chết, trong phòng của cô hai mươi mấy tuổi vang lên tiếng mắng chửi của đàn ông, mấy phút sau, cô ta mới chạy ra ngoài với mái tóc rối tung, quần áo không chỉnh tề, hỏi anh sao thế.
Lúc máy bay bay lên không trung, một t3iếp viên hàng không bước đến hỏi:
Chào anh, xin hỏi anh có muốn uống gì không?

Cố Chiêu nói:
Nước lọc.

Không có sự can thiệp của9 cafein, cảm giác mệt mỏi của việc ngồi máy bay trong thời gian dài nhanh chóng ập tới. Cố Chiêu đặt tạp chí xuống, nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ thậ6t dài, thật dài.
Loa phát thanh trong máy bay chợt vang lên. Còn hai mươi phút nữa máy bay sẽ đáp xuống sân bay quốc tế O'hare.
Giấc ngủ này thật sự rất dài.
Cố Chiêu không mang theo hành lý gì, đi về thẳng nơi ở của mình.
Bé gái tết tóc hai bên, trốn sau lưng người đàn ông, nghiêng đầu nhìn anh với vẻ tò mò.
Cố Chiêu của lúc ấy vẫn còn chưa biết, trong tương lai họ sẽ trở thành người một nhà.
Ngày mẹ mất, anh đứng ở đó, bỗng nhiên không biết mình nên đi đâu. Hình như không còn nơi nào để anh quay về. Ngay cả căn nhà cũ kĩ và rách nát ấy cũng không thuộc về anh…
Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu, vội vàng nhấn nút tắt trên chiếc điều khiển từ xa:
Tôi bật tiếng to quá làm ồn đến anh à?


Cố Chiêu nói:
Không, tôi xuống rót nước thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.