Chương 304: Ngoại truyện của cố chiêu (3)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1567 chữ
- 2022-02-06 07:20:00
...
Chuông báo thức vang lên, Cố Chiêu mở mắt ra.
Anh khẽ day ấn đường rồi vén chăn đứng dậy.
Vì anh rời đi, nên Tiểu Thù căm hận anh thấu xương, không còn gọi anh là
anh trai
nữa.
Hình như cô bị bệnh rất nghiêm trọng, nhưng cho dù anh có bảo cô đi khám bác sĩ đến thế nào, cô cũng vẫn không chịu đi.
Anh đã tốn rất nhiều công sức mới kéo được cô ra khỏi vũng bùn đó, giúp cô được làm công việc mà cô yêu thích, chỉ vì hi vọng cô có thể vui vẻ hơn một chút.
Ngoà8i cửa sổ, cơn mưa phùn vẫn rả rích rơi.
Cố Chiêu uống một cốc nước rồi mở máy tính lên.
Ở một nơi như Chi3cago này, nếu không nhờ tới bất kỳ sự hỗ trợ nào từ bên ngoài mà chỉ dựa vào hai bàn tay trắn, thì cơ hội thành công rất 9nhỏ, nhưng anh vẫn muốn thử một lần. Hiện giờ đã có vài công ty đầu tư khởi nghiệp đã đồng ý gặp anh rồi.
Ngày phải rời đi ấy, anh đã đứng trong phòng Tiểu Thù một lúc lâu.
Anh muốn khắc sâu tất cả mọi thứ liên quan đến cô vào trí nhớ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô, khi ấy, trong lòng anh có một ý nghĩ không ngừng trào dâng: Nếu lần này rời đi cùng Hứa Viễn Chinh, anh và cô sẽ không còn là anh em nữa, đến lúc anh trở lại, chẳng phải là sẽ có thể...
Đối phương ăn bảy phần, anh chiếm ba phần còn lại.
Trong khoảng thời gian này gần như anh luôn đi sớm về khuya, chỉ gặp mặt Kiều Nhiễm được hai lần.
Cô ấy tìm việc không thuận lợi cho lắm.
Cố Chiêu không biết rốt cuộc mình là một sự tồn tại ra sao, có một thời gian anh vô cùng căm ghét bản thân, cũng căm ghét luôn cả người mẹ đã khuất của mình.
Dường như Hứa Viễn Chinh cũng không vội vã, ông ta rất bận, thật sự rất bận, có rất nhiều việc khác cần ông ta xử lý.
Lần tiếp theo ông ta tới tìm Cố Chiêu, đã là ba tháng sau.
Lúc tới đồn cảnh sát, nhìn thấy cậu thiếu niên đang cúi thấp đầu ngồi trong góc, Hứa Viễn Chinh khẽ nhíu mày.
Ban đầu thái độ của cảnh sát rất thiếu kiên nhẫn, nhưng sau khi biết được thân phận của Hứa Viễn Chinh, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt.
Nộp tiền bảo lãnh xong, Hứa Viễn Chinh đưa Cố Chiêu đi.
Người Hoa tìm việc ở Mỹ vốn đã rất khó khăn, huống chi cô lại là sinh viên mới tốt nghiệp, không có bất kỳ mối quan hệ nào.
Lần thứ hai Cố Chiêu gặp Kiều Nhiễm, cô ấy đang uống bia trong phòng khách.
Qua kinh nghiệm lần trước, Kiều Nhiễm không mời anh nữa mà chỉ lịch sự chào hỏi.
Bố mẹ cũng đã gặp tai nạn giao thông, chết trên đường đi tìm cô.
Vào giây phút đó, Cố Chiêu đứng chết trân tại chỗ. Anh nghĩ, nếu lúc đó anh không rời đi thì có phải tất cả những chuyện này đã không xảy ra không?
Ít nhất thì cho dù cô đi đâu, anh cũng đều sẽ ở bên cạnh cô. Nhưng anh đã không thể quay về nữa, thật sự không thể quay trở về được nữa rồi.
Buổi tr6ưa lúc anh xuống lầu, Lorraine và Kiều Nhiễm vừa ăn trưa xong. Lorraine hỏi:
Gu, cậu có muốn ăn chút gì không?
5
Cảm ơn, không cần đâu, tôi phải ra ngoài một lát.
Sau đó trong vòng nửa tháng, Cố Chiêu đã ký kết hợp đồng với một công ty đầu tư khởi nghiệp.
Một năm sau, Hứa Viễn Chinh bất ngờ xuất hiện trước mặt anh lần nữa, nói muốn đưa anh đi.
Cố Chiêu từ chối ngay.
Cũng chính tại thời điểm đó, anh mới biết hóa ra Hứa Viễn Chinh đã có gia đình, có vợ và con gái.
Cố Chiêu nghĩ ngợi suốt đêm, trời vừa hửng sáng, anh lập tức gọi điện cho Hứa Viễn Chinh.
Anh chấp nhận sang Mỹ theo điều kiện của ông ta, chỉ có một yêu cầu duy nhất. Đó chính là, ông ta phải đảm bảo rằng những người này, sẽ mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt Giản Thù, không thể làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến cô.
Anh biết, dựa vào thân phận của Hứa Viễn Chinh, đối với ông ta mà nói, giải quyết việc này chỉ cần nhấc một đầu ngón tay thôi.
Cố Chiêu gật đầu rồi trở về phòng.
Anh ngã xuống giường, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
...
Điều may mắn duy nhất chính là, trong lòng Hứa Viễn Chinh, đứa con trai đột nhiên xuất hiện này của ông ta không quá quan trọng, không phải là chuyện nhất định phải giải quyết ngay.
Sau đó, hình như bố của Lưu Vũ không hài lòng về việc cảnh sát chẳng phạt gì mà đã để anh đi nên có tới đồn cảnh sát một lần. Không biết cảnh sát đã nói gì với ông ta mà ông ta không còn gây chuyện với Cố Chiêu nữa, chỉ lo chạy vạy suốt cả đêm để chuyển trường cho Lưu Vũ rồi chạy ra nước ngoài.
Chuyện gặp Hứa Viễn Chinh, Cố Chiêu không kể cho bất kỳ ai mà chỉ giấu nơi đáy lòng.
Ngồi trên xe, ông ta lạnh giọng chất vấn:
Mẹ cậu là ai? Hai người có mục đích gì?
Cố Chiêu siết chặt nắm đấm, nhục nhã và không cam tâm.
Cuối cùng, anh không nói gì, mở cửa xuống xe rồi chạy đi. Nhưng Hứa Viễn Chinh không thể không điều tra chuyện này.
Cô nói, đó là một người có thể cho cô cảm giác an toàn, cho cô nơi nương tựa.
Anh bắt đầu cảm thấy hoang mang, lo sợ.
Anh đã cố hết sức, nhưng cô vẫn bỏ anh đi.
Nhưng năm năm sau trở về, anh bỗng phát hiện tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.
Bố mẹ đã qua đời nhiều năm, Tiểu Thù chơi bời với đủ hạng côn đồ lưu manh trong quán rượu, uống say thì đánh nhau, cả người đầy vết thương, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ hiền lành ấm áp lúc xưa nữa.
Anh vừa giận vừa sợ. Sau khi điều tra rõ mọi chuyện năm đó, anh mới biết, cô đã từng bị hung thủ giết người liên hoàn bắt đi, suýt chút nữa...
Anh phát hiện, lúc cô tan học, có một vài nam sinh lén lút đi theo cô. Anh đã từng gặp bọn chúng mấy lần trong trường, đều chẳng phải dạng tốt lành gì, tên nào cũng giống hệt như Lưu Vũ năm đó.
Sau khi nghe ngóng, anh mới biết những người này đều là bạn cũ của Lưu Vũ, gia đình cũng có chút quyền thế. Có người nói, trong đám nam sinh đó có một tên từng cưỡng hiếp bạn học nữ, nhưng vì gia đình ra mặt xử lý nên cuối cùng được thả đi.
Ngay tại giây phút biết được sự thật ấy, Cố Chiêu giận run người, biết rõ bọn chúng có ý đồ xấu nên mới tiếp cận cô, anh muốn làm gì đó nhưng lại không có đủ khả năng.
Cuộc đối thoại giữa bọn họ bị Giản Thù nghe được.
Anh đã hứa với cô, anh sẽ không đi.
Chẳng mấy chốc mà Giản Thù lên cấp ba.
Hứa Viễn Chinh đưa một khoản tiền cho bố mẹ, xem như cảm ơn họ vì đã chăm sóc anh những năm qua.
Cố Chiêu đứng bên cạnh không có bất kỳ cảm xúc gì. Đối với anh, Hứa Viễn Chinh đã sớm không còn ý nghĩa gì liên quan đến từ
bố
nữa.
Trong mấy năm sống ở New York, anh cố hết sức học tập, chỉ mong sau này khi trở về, anh có thể dựa vào chính sức của mình để cho Tiểu Thù, cho bố mẹ một cuộc sống tốt hơn, mua cho họ một căn nhà lớn hơn.
Đồng thời, Cố Chiêu cũng biết, cho dù bây giờ anh đã không còn là anh trai cô, nhưng có những lời anh sẽ mãi mãi không thể nào nói ra được. Cả cuộc đời này, anh đã không còn cơ hội để nói ra nữa.
Anh chỉ muốn đối xử tốt với cô, cho cô một cuộc sống không buồn không lo, không để cho cô phải cúi đầu trước tiền tài, trước quyền thế vì bất cứ lý do gì. Anh muốn đứng ở vị trí cao nhất, để có thể trải phẳng mọi con đường cho cô.
Nhưng Tiểu Thù năm đó đã từng nói sẽ không yêu ai, chỉ cần có anh là đủ kia, lại đem lòng yêu người khác mất rồi.
Tiểu Thù, Tiểu Thù của anh.
Anh phải làm sao để bảo vệ được cô đây?
Khoảnh khắc này, anh bỗng hiểu ra, chỉ cần có tiền tài có quyền thế trong tay là muốn làm gì cũng được, dù có làm những chuyện vô nhân tính đến đâu đi nữa.
Hoặc có lẽ ngay từ giây phút anh lựa chọn rời đi cùng Hứa Viễn Chinh, anh đã hoàn toàn đánh mất cô rồi.
Trên thế gian này, mãi mãi không có cơ hội để làm lại…
...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.