Chương 305: Ngoại truyện của cố chiêu (4)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1361 chữ
- 2022-02-06 07:19:59
Kiều Nhiễm vội đưa một cốc nước tới cho anh:
Anh uống chút nước trước đi, tôi đang nấu cháo, chắc cũng gần được rồi. Anh ăn cháo uống thuốc rồi ngủ 8một giấc là sẽ khỏe lại thôi.
Cố Chiêu khàn giọng đáp:
Cảm ơn.
Đừng khách sáo, để tôi xuống nhà bê cháo lên.
Cố Chiêu kéo cô ấy tới gần rồi ôm cô vào lòng, lạnh lùng nhìn Steven:
I'm her boyfriend.
Steven nhìn sang Kiều Nhiễm bằng ánh mắt kỳ lạ:
What he said is true, isn’t it?
Kiều Nhiễm gật đầu chắc nịch:
Yes!
Kiều Nhiễm cứng người, quay lại nói:
Steven...
Steven tới gần, vóc dáng cao to. Anh ta nhìn Cố Chiêu:
Who is he?
Kiều Nhiễm nắm chặt túi xách:
He is...
Cuối cùng anh cũng đã có thể sống trong một căn nhà lớn, không cần phải lo lắng về tiền bạc, không cần phải nhìn sắc mặt người khác để làm việc nữa.
Thế nhưng, anh lại mất đi tất cả.
...
Cố Chiêu hơi mím môi:
Vâng.
...
Hôm sau, Cố Chiêu định xuống lầu thì nghe thấy Kiều Nhiễm đang nói chuyện điện thoại, có một công ty gọi cô đến phỏng vấn.
Anh đứng ở đó, mà bọn họ chỉ có thể hèn mọn quỳ mọp dưới đất.
Một câu nói của anh, có thể quyết định sự sống chết của bọn họ.
Lần đầu tiên Cố Chiêu cảm nhận được rằng quyền thế đáng sợ đến mức nào, có thể khiến người ta điên cuồng đến mức nào.
Lorraine thở phào một hơi:
Thế thì tốt quá, cậu không sao là tôi yên tâm rồi.
Cố Chiêu rót một cốc nước.
Lorraine lại nói:
Gu này, có chuyện này tôi nghĩ nên nói cho cậu biết thì hơn. Một năm sau khi tới Mỹ, bố mẹ của Cherry đột ngột qua đời, con bé bay về nhưng không kịp nhìn mặt họ lần cuối. Một cô gái không nơi nương tựa sống lưu lạc ở Mỹ như nó thật sự rất tội nghiệp. Cậu và nó đều là người Hoa nên chắc hẳn sẽ có chút cảm giác thân thiết, nếu nó có gì cần nhờ vả, phiền cậu giúp con bé một tay nhé?
Lúc cô ấy đến gần, anh mới thấy rõ là Kiều Nhiễm.
Kiều Nhiễm bước đi rất hoảng loạn cứ như phía sau đang có người đuổi theo vậy. Nhìn thấy Cố Chiêu, mắt cô hơi sáng lên như gặp được vị cứu tinh, vội vàng chạy tới bên cạnh anh, thở hổn hển nói:
Anh Cố...
Cố Chiêu nhìn ra phía sau cô, có một bóng người vạm vỡ đang ẩn trong bóng tối.
Kiều Nhiễm3 đi xuống lầu, Cố Chiêu mở điện thoại thì thấy đều là mấy cuộc gọi công việc, anh gửi tin nhắn trả lời từng việc một.
Lúc thoát ra nhìn thấy9 ảnh nền trong điện thoại, anh bỗng hơi thất thần.
Kiều Nhiễm bê khay vào, đặt đồ ăn lên đầu giường rồi nhìn thoáng qua màn hình điện thoại 6của anh, nhẹ giọng nói:
Bạn gái của anh đấy à, hôm qua lúc tắt điện thoại giúp anh tôi có vô tình nhìn thấy. Cô ấy đẹp thật đấy.
Uống thuốc xong, anh lại thiếp đi.
...
Năm năm trước, sau khi trở về thành phố Vân, anh không hề mượn tới thế lực của Hứa Viễn Chinh mà đã có thể từng bước từng bước, tự tay giải tán công xưởng của nhà Lưu Vũ.
Anh nhanh chóng xem lướt qua rồi đóng laptop lại trả về phòng cho cô.
Lúc Cố Chiêu xuống lầu, Lorraine đang chuẩn bị đi ngủ. Nhìn thấy anh, bà ấy dùng tiếng Anh hỏi:
Gu, tôi nghe Cherry nói cậu bị ốm à, thấy đỡ hơn chút nào không?
Đã đỡ rồi, cảm ơn bà.
Phòng của Kiều Nhiễm được bài trí rất ấm áp, vừa bước vào đã như được bao phủ bởi cảm giác hạnh phúc vậy.
Cố Chiêu đặt cô lên giường, nhìn thoáng qua khung ảnh trên đầu giường cô.
Đó hẳn là bức ảnh mà cô đã chụp cùng bố mẹ, Kiều Nhiễm đứng ở giữa cười rất tươi.
Cố Chiêu 5tắt màn hình, ném điện thoại di động sang một bên:
Là em gái tôi.
Ôi ngại quá, tôi không biết...
Không sao.
Nói xong, Cố Chiêu lại ho sù sụ vài tiếng.
Sau đó, do không gánh nổi khoản nợ lớn như vậy, bố của Lưu Vũ đã nhảy lầu tự tử.
Mẹ Lưu Vũ quá shock phải nhập viện, trở thành người thực vật.
Tất cả những tên đã từng có ý đồ xấu với Tiểu Thù trong đám bạn của Lưu Vũ, anh đều không bỏ qua một tên nào hết.
Anh hỏi:
Sao vậy?
Kiều Nhiễm kìm nén sự run rẩy nói:
Anh ta là sếp của tôi, mấy ngày nay cứ luôn đi theo tôi...
Hey, Cherry, what are you doing?
Khi Cố Chiêu mở mắt ra lần nữa, trời đã tối mịt, Kiều Nhiễm đang ôm một chiếc laptop tựa vào bên giường ngủ gục.
Cô đã chăm sóc cho anh ròng rã một ngày một đêm.
Cố Chiêu vén chăn xuống giường, rút chiếc laptop từ trong lòng cô ra đặt sang bên cạnh rồi bế Kiều Nhiễm về phòng của cô.
Kiều Nhiễm bê khay xuống lầu, một lát sau lại quay trở lại.
Anh Cố, tới giờ uống thuốc rồi.
Nhìn cô gái đang ra ra vào vào bận tối mặt tối mũi trong phòng mình, Cố Chiêu vốn nên cảm thấy ồn ào mới phải, nhưng giờ phút này điều mà anh cảm thấy chỉ là sự ấm áp đã rất lâu anh chưa được chạm đến.
Kiều Nhiễm vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, vừa nói dứt câu đã nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Cố Chiêu đắp kín chăn cho cô rồi về phòng.
Trên chiếc bàn nhỏ, laptop của Kiều Nhiễm vẫn đang sáng, trên màn hình là CV xin việc của cô.
Wow, wow.
Steven vỗ tay hai cái, sau đó không nói lời nào quay người đi mất.
Đợi đến khi anh ta đã đi xa, Kiều Nhiễm mới tránh ra khỏi lồng ngực Cố Chiêu, cảm kích nói:
Anh Cố, cảm ơn anh nhé.
Không cần khách sáo, đi thôi.
Kiều Nhiễm đưa bát cháo cho anh, độ ấm rất vừa vặn.
Chờ Cố Chiêu ăn xong, Kiều Nhiễm cầm lấy bát, nói:
Anh nghỉ ngơi một chút đi, hai mươi phút sau uống thuốc, lát nữa tôi sẽ gọi anh.
Ừm.
Anh Cố?
Giọng nói nhẹ nhàng của Kiều Nhiễm vang lên,
Anh đã thấy khá hơn chút nào chưa?
Cố Chiêu gật đầu, từ tốn nói:
Tôi khỏe rồi, cô ngủ đi.
Vậy có việc gì anh cứ gọi tôi nhé.
Cuộc sống cứ thế qua nửa tháng, lúc Cố Chiêu về nhà thì đã là đêm khuya.
Sau khi xuống xe, anh phải đi bộ thêm mười phút nữa.
Mới đi được vài bước, anh bỗng thấy một bóng người đang vội vã đi về phía này.
Lúc đi ngang qua anh, Kiều Nhiễm vui vẻ vẫy tay, Cố Chiêu khẽ gật đầu đáp lại cô.
Trong suốt khoảng thời gian sau đó, dường như khoảng cách giữa bọn họ đã rút ngắn lại một chút, nhưng Kiều Nhiễm chỉ vừa vào công ty làm nên rất bận.
Cuối tuần mỗi khi được nghỉ, cô ấy sẽ làm vài món đồ ăn nhẹ lặng lẽ đặt trước cửa phòng Cố Chiêu, chỉ cần anh mở cửa ra là có thể nhìn thấy.
Còn nhớ lúc ấy khi anh đích thân tới thu mua lại nó, bố của Lưu Vũ đã quỳ trước mặt anh, cầu xin anh tha cho bọn họ một con đường sống.
Người đàn ông từng vênh váo tự đắc, bao che tội lỗi của con trai, tuyên bố phải tống anh vào tù tới chết của xưa kia đã không còn nhận ra anh nữa, mà chỉ liên tục van nài cầu xin anh.
Cố Chiêu ngồi ở vị trí vốn thuộc về người đàn ông đó, nở một nụ cười nhạt, ngón tay lơ đễnh nghịch món đồ trang trí trên bàn.
Sáng hôm sau, Kiều Nhiễm bị đuổi việc.
Đồng nghiệp nói cho cô biết rằng, Steven vốn không có ý gì tốt, anh ta tuyển cô vào là vì mục đích khác.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.