Chương 326: Ngoại chuyện nhỏ ngọt ngào: nhật ký của phó trì
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1493 chữ
- 2022-02-06 07:20:20
Hôm nay rất đẹp trời, mẹ đi làm rồi, chỉ có tôi và bố ở nhà thôi.
Bình thường công việc của bố rất bận rộn, hiếm lắm tôi mới có cơ h8ội ở riêng với bố như thế này. Hơn nữa, bố nói chuyện với tôi vô cùng nghiêm khắc, chẳng dịu dàng như mẹ gì cả, thế nên, tôi cảm thấy tôi v3à bố không thân nhau lắm.
Mẹ nói, thật ra bố cũng rất yêu tôi, chỉ có điều không biết thể hiện tình cảm cho lắm mà thôi.
Tôi thật sự không am hiểu vận động, thế nên hôm nay tôi chạy bị trẹo chân mất rồi. Lúc về, bố xách gáy áo tôi y như xách cái bao tải ấy.
Có phụ huynh của một bạn học không thể chấp nhận nổi mới nói với bố tôi:
Thằng bé đã thế rồi, anh không thể cõng nó sao?
Bố tôi im lặng mất một thoáng, tựa như cảm thấy người đó nói rất có lý, bèn đặt tôi xuống, hỏi:
Con có muốn bố cõng con không?
Có lẽ mẹ sợ tôi buồn, nên cứ ở bên tôi mãi.
Đến nửa đêm, tôi cảm giác có người hôn lên trán tôi, sau đó nói ‘Chúc mừng sinh nhật’ với tôi.
Tôi mơ mơ màng màng, không chắc đó có phải là mẹ nói không.
Thế bao giờ bố mới về đến nơi ạ?
Mẹ nhìn đồng hồ, đáp:
Chắc là sắp rồi đấy.
Thế nhưng, tôi không chờ được bố về đã ngủ thiếp đi mất.
Tôi thành thật gật đầu:
Muốn ạ.
Bố ngồi thụp xuống trước mặt tôi, tôi ngoan ngoãn bò lên lưng bố. Vai bố rất ấm áp, cho tôi cảm giác rất an toàn.
Khi tôi còn rất nhỏ, rất rất nhỏ, chắc hẳn bố đã từng cõng tôi rồi, nhưng tôi đã không còn nhớ nữa.
Tôi cảm thấy, tôi là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, không òa lên khóc ngay tại chỗ.
Nhật ký của Phó Trì (2)
Hôm nay trời rất đẹp, trường học tổ chức Hội khỏe phù đổng cùng phụ huynh học sinh, bố sẽ đi cùng tôi.
Bạn nhỏ ngồi sau lưng tôi nói, sau này cậu ấy muốn làm nhà khoa học.
Bạn nhỏ trước mặt tôi nói, sau này cậu ấy muốn mở tiệm bán kẹo.
Cô giáo bảo bọn tôi về nhà, mỗi người viết một câu sau này muốn làm gì, rồi ngày mai nộp cho cô.
Tôi cho rằng, giấc mơ của mỗi người đều rất ngầu.
Nhưng tôi cảm thấy, trên thế giới này, chẳng có bất kỳ ai có thể ngầu bằng bố tôi lúc mặc cảnh phục.
Bố của tôi là một người cảnh sát nhân dân. Nghe mẹ kể, vì mẹ, từ mấy năm trước bố đã rời khỏi tuyến đầu rồi, nghe nói như vậy sẽ không quá nguy hiểm nữa. Nhưng trái tim của bố, trước giờ vẫn chưa từng lùi lại.
Có lẽ mẹ đã nói với bố về suy nghĩ này của tôi, nên buổi tối lúc đi ra ngoài, bố chủ động ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nói muốn cõng tôi.
Có điều, tôi cho rằng, có lẽ việc này là do bố thấy chân tôi bị trẹo chưa khỏi hẳn nên mới như vậy mà thôi.
Nhật ký của Phó Trì (3)
Tôi chỉ vào con mèo bông cầm súng siêu ngầu ở bên cạnh bố kia, nói:
Con rất thích nó.
Bố nói:
Cái này là của mẹ con, hai năm trước không biết bị lạc vào đâu, bố vừa mới tìm ra đấy chứ.
… Ồ, vậy ạ… Con về phòng làm bài tập đây ạ…
Có điều, các cô ấy như thế giống hệt như nét mặt của mấy bạn nữ cùng lớp tôi lúc muốn xin đồ ăn vặt trong ba lô của tôi vậy.
Lẽ nào các cô giáo này cũng biết trong xe của bố tôi có rất nhiều đồ ăn vặt sao?
Số đồ ăn vặt đó đều là mẹ tôi mua đấy, như kiểu ăn mãi cũng sẽ không hết ấy.
Hôm nay trời vẫn rất đẹp, cực kỳ đẹp, vì hôm nay là sinh nhật của tôi.
Hôm nay tôi tròn sáu tuổi, là một đứa bé lớn rồi nhé.
Mẹ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho tôi. Cụ nội, bà nội, cô út, dượng út, Dao Dao, cô Phương Phương, chú Thẩm Hành, Đông Đông, cậu, mợ và Nguyện Nguyện đều tới đủ cả…
Th9ế nên hôm nay, tôi quyết định sẽ chủ động kéo gần mối quan hệ giữa tôi và bố.
Bố đang tắm cho Cổn Cổn, tôi mới đề xuất muốn giúp bố6 cùng tắm cho nó. Bố chỉ nhìn tôi một cái rồi đồng ý.
Sau khi tắm xong cho Cổn Cổn, bố lại giúp tôi sắp xếp dọn dẹp búp bê. Thật ra5, tôi là một đứa bé trai rất ngầu, so với búp bê, tôi thích chơi lego và ô to hơn, thế nhưng cô út và cụ nội lại luôn thích tặng tôi mấy con búp bê đáng yêu. Đa số đều bị bố tôi từ chối rồi, chỉ còn lại một nửa non thôi đấy.
Thế nhưng bố lại không có mặt, vì bố đi công tác mất rồi.
Tôi nhận được rất nhiều rất nhiều quà sinh nhật.
Đến khi mọi người về hết, mẹ ngồi bên giường tôi, nói với tôi rằng:
Bảo bối ơi, bố con đang trên đường về rồi, bố không cố ý để lỡ sinh nhật của con đâu.
Thật ra tôi thích mẹ đi cùng hơn, vì mẹ tôi cực cực cực kỳ xinh đẹp, mọi người đều rất thích mẹ, giáo viên của tôi còn thường chỉ đích danh muốn mẹ tôi ký vào bài tập của tôi cơ.
Sau khi tôi và bố đến trường, có mấy cô giáo còn chạy tới chào hỏi, mặt đỏ bừng.
Tôi ngồi trong lòng bố tôi, tò mò nhìn họ, không hiểu vì sao họ lại như vậy.
Nói đến đây, tôi cũng rất biết ơn bố.
Lúc tôi chạy tới giúp bố, phát hiện có một con búp bê dường như không thuộc về tôi, nhưng nhìn có vẻ rất ngầu. Tôi ôm lấy con búp bê đó, vô cùng vui vẻ, tôi tưởng đó là quà bố tặng tôi.
Tôi giả vờ như không biết gì cả, muốn chờ đợi niềm vui bất ngờ này.
Nhưng mẹ tôi rất thông minh, lần nào cũng chạy chưa đến nửa đường đã tìm được đủ mọi lý do đòi bố cõng, sau đó nằm dài trên lưng bố ngủ tiếp rồi.
Còn tôi… chỉ có thể chạy bên cạnh bố thôi.
Mỗi lúc như vậy, tôi đều cảm thấy mình là một đứa bé vừa đáng thương vừa bất lực.
Sáng sớm hôm sau, tôi mở mắt ra nhưng không nhìn thấy mẹ, trên đầu giường có bày một con búp bê nho nhỏ, là con mèo bông tay cầm súng kia, giống hệt con của mẹ, chẳng qua nó nhỏ hơn một chút, tôi ôm rất vừa tay.
Tôi vô cùng vui vẻ, cũng cực kỳ thích món quà này.
Bởi vì tôi biết, đó là của bố tặng tôi.
Ai ngờ, chờ cả một buổi chiều mà bố vẫn chẳng có bất cứ ý tứ gì cả.
Có lẽ tôi vẫn là một đứa bé chưa đủ trưởng thành, không nhịn được bèn chạy tới nói:
Bố ơi, con cảm ơn món quà bố tặng con ạ.
Bố tôi không hiểu nhìn tôi.
Nhật ký của Phó Trì (4)
Thời tiết hôm nay vẫn rất đẹp, trên lớp cô giáo hỏi các bạn nhỏ về sau muốn làm gì.
Bạn nhỏ bên cạnh tôi nói, sau này cậu ấy muốn làm phi công.
Về đến nhà, tôi kể chuyện này cho mẹ nghe, mẹ len lén nói với tôi rằng, thật ra không phải bố không muốn cõng tôi, mà bố sợ rằng một đứa bé trai như tôi sẽ cảm thấy việc để cho bố cõng mình trước mặt bao nhiêu người như thế là một chuyện vô cùng mất mặt.
Bởi vì… hồi bố còn nhỏ, bố cũng như vậy.
Nhưng tôi muốn bố cõng tôi.
Lúc họp phụ huynh, cả buổi họp mặt bố đều chẳng có cảm xúc gì, tôi cảm thấy rất sợ hãi, cứ như thể tôi không phải là học sinh đứng đầu lớp, mà là đứng đầu từ cuối đếm lên vậy.
Tiếp sau đó là Hội khỏe phù đổng khiến tay chân người ta mất hết sức lực. Tôi chẳng thích thú gì tiết mục này cho cam, bởi vì, tôi chẳng hề thích chạy nhảy.
Chuyện đau đớn nhất của tôi và mẹ, chính là bị bố lôi ra khỏi chăn để dậy đi tập chạy.
Mẹ đã từng cho tôi xem rất nhiều ảnh bố mặc cảnh phục, có cả ảnh mặc đồ tác chiến nữa, thật sự siêu ngầu luôn.
Sau này, tôi cũng muốn ngầu giống như bố tôi.
Tôi viết lên trên giấy, từng nét phết, từng chấm gạch đều là những gì tôi muốn làm sau này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.