Chương 327: Ngoại truyện nhỏ ngọt ngào: album ảnh


Do đó, ông cụ Hứa đã càu nhàu phàn nàn rất nhiều lần.

Mấy tháng cuối thai kỳ của Giản Thù, tất cả các công việc đều đã kế8t thúc, ngày ngày cô đều chỉ ở trong nhà ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn no lại bắt đầu ngẩn người, ngẩn người một lúc lại bắt đầ3u ngủ…

Nhàm chán đến tột cùng.
Lúc làm đến cuối cùng, sắc trời cũng dần sáng. Giản Thù sợ người giúp việc thức dậy sẽ đi ngang qua cửa phòng họ, nên không ngừng thúc giục Phó Thời Lẫm nhanh nhanh một chút.
Phó Thời Lẫm hôn cô nói:
Ở đây cách âm tốt lắm em.

Giản Thù vẫn không đồng ý, nếu bên ngoài có người đi qua, thì dù thế nào cô cũng thấy kỳ quặc lắm.
Tuy đồn cảnh sát khá gần nhà, nhưng cô cũng không thể cứ chạy tới đó suốt được, d9ù sao đội trưởng Phó vẫn còn phải làm việc mà.
Sau khi biết chuyện này, ông cụ Hứa đón luôn cô về biệt thự của nhà họ Hứ6a, nhân cơ hội đó, cũng bảo họ chuyển về đấy ở một thời gian ngắn như một lẽ đương nhiên.
Ngày nào người giúp việc cũng 5quét dọn lau chùi phòng của Phó Thời Lẫm, nên Giản Thù chỉ cần chuyển luôn vào ở là được.
Sắp xếp xong hết đồ dùng cá nhân, cô vùi mình trong ghế sofa, chụp một bức ảnh gửi cho đội trưởng Phó: Đoán xem em đang ở đâu nào?
Không bao lâu sau, Phó Thời Lẫm gọi điện thoại lại:
Em về biệt thự à?


Vâng ạ, ông ngoại nói em ở nhà bên kia buồn tẻ quá, vừa khéo ông cũng buồn, nên hai người đang rảnh rỗi đành tụ lại với nhau, ít ra còn có người nói chuyện. À phải rồi, hôm nay mấy giờ anh tan ca? Nếu sớm thì anh về cùng ăn cơm luôn nhé, cũng lâu lắm rồi ông ngoại không gặp anh.

Lúc trước cô không nên chập dây thần kinh đòi anh gọi cô bằng cách gọi yêu thương, đúng là tự vác đá đập vào chân mình.
Sau khi kết thúc, Giản Thù lại được bế quay trở về giường ngủ thêm giấc nữa.
Đến lúc cô tỉnh dậy, ánh mặt trời đã rực rỡ bên ngoài ô cửa sổ.
Cô ôm lấy anh, nhẹ nhàng gọi:
Ông xã ơi…

Yết hầu của Phó Thời Lẫm lên xuống kịch liệt, anh bế cô lên đi vào phòng tắm, đôi môi mỏng dán sát vào tai cô:
Bảo bối, ngoan nào, thêm lần nữa đi.

Nghe thấy tiếng gọi
bảo bối
này, Giản Thù lập tức bị mê hoặc đến mức không suy nghĩ nổi điều gì nữa, chỉ biết để mặc anh xâm lấn.
Giản Thù
ưm
một tiếng, còn tưởng đây vẫn là nhà mình, thuận thế ôm eo anh rồi dụi đầu vào lòng anh.
Phó Thời Lẫm hôn lên trán cô, dỗ dành:
Ngoan, ngủ đi em.

Ngày hôm sau, chưa đến sáu giờ Giản Thù đã tỉnh dậy. Cô dụi mắt, quay đầu nhìn thấy người đàn ông đang ngủ rất say bên cạnh mình. Cô khẽ nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng kéo chăn ra đi vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang ngồi xem tài liệu trên ghế sofa:
Đội trưởng Phó, anh không đến đồn cảnh sát à?


Hôm nay không có việc gì, chiều anh mới đi.

Khóe môi Giản Thù cong lên, lại phát hiện ra mấy quyển album trên bàn trà đã biến mất rồi.
Giản Thù hơi dịch người về phía trước, vừa lật bìa ra đã nhìn thấy một bé trai rất ngầu, tay cầm một khẩu súng đồ chơi, đang nheo mắt nhắm vào cái cây cách đó không xa, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa chăm chú.
Cô nhoẻn miệng cười tươi:
Đây là…


Toàn là ảnh hồi bé của Thời Lẫm đấy.
Ông cụ Hứa nói rồi đứng dậy,
Cháu cứ từ từ mà xem nhé, ông ra ngoài đi dạo đã, buổi tối muốn ăn gì thì cứ nói với họ để họ chuẩn bị.

Giản Thù xem từng bức từng bức một, cảm nhận được trọn vẹn sự quan tâm chất chứa trong lòng mà ông cụ dành cho cháu ngoại mình.
Tuy ông ngoại vẫn luôn miệng nói không đồng ý cho đội trưởng Phó làm cảnh sát, nhưng kể từ ngày anh bắt đầu vào trường cảnh sát cho đến bây giờ, ông vẫn luôn thầm lặng dõi theo anh.
Xem xong hết chỗ album kia, Giản Thù đứng dậy vươn vãi duỗi người. Ngồi suốt cả một buổi chiều, bây giờ cô cảm thấy eo mình mỏi đến tê cả đi rồi.

Em biết rồi, anh làm việc đi, em không quấy rầy anh nữa.

Sau khi Giản Thù cúp điện thoại, bóng ông cụ Hứa bỗng xuất hiện ngoài cửa, ông cụ tươi cười đi vào:
Tiểu Thù ơi, thu dọn xong hết các thứ chưa?


Ông ngoại, cháu sắp xếp xong hết rồi ạ.


Em cũng bình thường, không buồn ngủ lắm.

Tối qua chưa đến mười giờ cô đã ngủ rồi.
Phó Thời Lẫm lại nói:
Em ngủ ngon chứ?


Lát nữa anh còn có một cuộc họp, sẽ kết thúc hơi muộn đấy.

Giản Thù ôm gối ôm, phồng má nói:
Thế thôi vậy. Nếu muộn quá thì anh về nhà đi, em ở đây một mình cũng được.

Phó Thời Lẫm dịu giọng:
Em có cần gì thì cứ nói với ông ngoại, nếu ở không quen thì gọi điện cho anh nhé, anh đón em về.

Sau khi ăn tối xong, Giản Thù quay về phòng, nằm trên chiếc giường trước giờ chưa từng ngủ lần nào kia nhưng cũng không cảm thấy xa lạ.
Cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Phó Thời Lẫm:
Anh Phó ơi, giường của anh nằm thoải mái thật đấy.

Cô biết lúc này đội trưởng Phó đang họp, cũng không hy vọng anh có thể trả lời ngay, gửi xong cô đặt điện thoại xuống rồi ngủ thiếp đi.
Đến lúc quay trở về, vừa nằm xuống cô đã bị anh ôm lấy.
Giản Thù nhỏ giọng hỏi:
Anh tỉnh rồi à? Vẫn còn sớm lắm, anh ngủ thêm một chút đi.

Phó Thời Lẫm mở mắt ra, giọng nói trầm thấp đầy gợi cảm, còn mang theo chút uể oải sớm mai:
Em còn buồn ngủ không?


Nếu cháu cần gì thì cứ sai người giúp việc để họ chuẩn bị cho, đừng khách sáo với ông ngoại nhé.

Giản Thù mỉm cười gật đầu.
Ông cụ Hứa ngồi xuống đối diện cô, lấy vài quyển album ảnh mà người giúp việc phía sau cầm giúp mình, đặt lên bàn trà:
Xem ông mang gì đến cho cháu này.


Vâng ạ, cháu cảm ơn ông ngoại.

Sau khi ông cụ Hứa đi rồi, Giản Thù mất cả một buổi chiều, xem đi xem lại những bức ảnh của đội trưởng Phó từ nhỏ đến lớn.
Giản Thù phát hiện ra rằng, đội trưởng Phó càng lớn, thì ảnh lại càng ít, có lẽ cũng là vì anh không thích chụp ảnh.
Hồi nhỏ dễ lừa, lớn rồi không dễ dụ thế nữa.
Xem đến quyển cuối cùng, Giản Thù phát hiện ra đa số các bức ảnh trong đó đều là ở góc chụp trộm, cùng với ảnh mang theo logo, hẳn là tải từ trên trang web nào đó xuống.
Những bức ảnh này, có bức là khi anh còn ở trường cảnh sát, có bức là lúc đang huấn luyện, có bức đang nhận thưởng, có bức đứng dưới cờ Tổ quốc v.v…
Cô vừa cử động, nhóc con trong bụng đã đá cô một cái.
Giản Thù đặt tay lên bụng, cười nói:
Con cảm thấy nhàm chán rồi hả, vậy mẹ con mình đi ra ngoài đi dạo nhé.

Vườn hoa nhà họ Hứa rất rộng, phong cảnh và bầu không khí đều rất tuyệt vời.
Cuối cùng, họ vẫn thử một lần trên chiếc giường đó.
Cảm giác… thật sự khác biệt.

Ông cụ Hứa nuôi khá nhiều thú cưng, Cổn Cổn cũng được đưa tới đây cùng Giản Thù, giờ đang chơi trong vườn hoa.
Cô cảm thấy, quả thực ở đây tốt hơn cứ rúc mình trong chung cư của cô nhiều.
Cả cơ thể và tâm hồn đều thoải mái hơn hẳn.

Cũng được ạ, không bị tỉnh dậy.

Kể từ sau khi mang thai, Giản Thù bị bệnh quen giường, cứ đổi chỗ khác ngủ là thế nào nửa đêm cũng bị tỉnh dậy, ngày hôm sau eo mỏi lưng đau.
Có điều, tình huống này hôm nay lại hoàn toàn không hề xảy ra.
Đến nửa đêm, cô cảm giác đệm bên cạnh mình bị lún xuống, sau đó người bị ôm vào lòng.
Giản Thù mơ màng mở mắt ra:
Ông xã…

Giọng Phó Thời Lẫm rất thấp, rất nhẹ nhàng:
Anh đánh thức em à?

Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm cong lên, trở mình úp hờ lên trên người cô, khẽ khàng cắn vào vành tai cô, trầm giọng nói:
Vì ngủ trên giường của anh rất thoải mái à?

Giản Thù cứng họng, mặt bỗng đỏ bừng lên. Hôm qua cô chỉ thuận miệng nói bừa thôi…

Thoải mái đến nhường nào?
Chất giọng trầm trầm của anh vang lên bên tai cô, âm cuối hơi nhướng cao giống như cào vào lòng cô vậy,
Hửm?

Cô giả vờ giả vịt vén chăn xuống giường đi tìm:
Ơ, đồ em để đây đâu rồi?
Nói xong cô lại quay đầu nhìn người đàn ông vô cùng bình thản ở bên cạnh:
Anh Phó, lúc anh về có thấy mấy thứ trên bàn trà không? Tối qua ông ngoại mang tới em còn chưa kịp xem nữa, đâu hết rồi nhỉ?


Phó Thời Lẫm khẽ mím môi tựa như thở phào một hơi:
Anh không biết, chắc ông lại lấy đi rồi chăng.



Vậy à? Thế để em đi hỏi ông vậy.


Giản Thù đang định đi ra ngoài thì bị anh kéo lại.

Phó Thời Lẫm nói:
Có phải thứ gì hay đâu, em đừng xem.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.