Chương 54
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 754 chữ
- 2022-02-04 06:44:02
Mạnh Viễn tranh thủ thời gian, len lén chạy tới hỏi:
Cô làm sao thế? Vì Đội trưởng Phó bị điều đi à?
Giản Thù lại thở hắ8t ra một hơi nặng trĩu.
Nói rồi Mạnh Viễn cũng thở dài theo,
Chỉ khổ hai đứa trẻ con thôi. Một đứa tám tuổi, một đứa mới có ba tuổi. Bố mẹ đều mất cả rồi, còn lại mỗi bà nội nhưng còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Sau này không biết hai đứa nó phải làm sao đây.
Nghe vậy, Giản Thù hơi sững sờ:
Vẫn còn lại hai đứa bé ư?
Giản Thù ngừng lại một lúc mới hỏi:
Đã bắt được tên hung thủ đột nhập vào nhà dân giết người cướp của kia chưa?
Bắt được rồi. Có điều cũng không phải đột nhập cướp của đâu, là chồng cũ của nạn nhân nữ, có thể coi như vụ án giết người vì tình. Người giúp việc nhà họ thấy tiền tài trước mắt nên nảy lòng tham, cuỗm hết tài sản của họ đi, ngụy trang thành hiện trường giết người cướp của.
Lúc này, thằng nhóc đang nằm trong chiếc lồng nhỏ truyền dịch. Thuốc tê vẫn còn chưa hết nên thằng nhóc chẳng có chút tinh thần nào, đôi mắt to tròn yếu ớt nhìn cô.
Phần lông trên chân trái của nó bị cạo sạch từ mông đến móng chân, chỗ khớp xương đùi có vết khâu sau mổ, băng gồ cả lên, nhưng một cái chân của nó, còn chẳng to bằng ngón tay cái.
Ừ, đứa lớn là con gái của nạn nhân nữ với chồng trước, đứa nhỏ là của đôi vợ chồng bị hại. Xem tình hình ở hiện trường thì hẳn là đứa lớn dốc sức bảo vệ đứa nhỏ. Ôi, hai đứa bé khốn khổ ấy…
Giản Thù hơi mím môi, không nói thêm gì nữa.
Tôi mua bừa trên mạng thôi. Người ta chỉ đảm bảo là lúc giao đến vẫn sống sót tươi tỉnh, nhảy múa hát ca, còn những chuyện phía sau thì họ không chịu trách nhiệm.
Mạnh Viễn lại nhìn lén cô thêm hai lần, xác định chắc chắn cô chỉ đang sầu não vì chuyện đó mới khe khẽ thở phào một hơi. Hiện giờ cậu ta cũng không rõ giữa cô và Đội trưởng Phó thế nào, càng không dám nhúng tay vào nữa.
Sau khi kết thúc công việc, cô đi đến bệnh viện đang chữa cho thằng nhóc kia.
Ca phẫu thuật được làm từ buổi chiều, bác sĩ nói là phẫu thuật rất thành công.
Giản Thù lại thở dài tiếp. Cô đưa thằng nhóc đến bệnh viện thú y, ký giấy đồng ý phẫu thuật xong là đến đoàn phim, cũng không biết ca phẫu thuật đó thế nào rồi nữa.
Mạnh Viễn cảm giác như mình vừa tiếp cận chân trời tri thức mới vậy. Cậu ta kinh ngạc nói:
Còn giải thích kiểu đó được nữa á? Vậy cô mua con chó ấy ở đâu? Mua ở mấy shop lừa đảo à?
Giản Thù nhìn mà xót hết cả ruột, ngồi bên cạnh nhỏ giọng vỗ về an ủi nó.
Cô mang món đồ chơi mà lúc ở nhà thằng nhóc thích chơi nhất đến, đặt vào trong lồng cho nó, nhưng chưa được bao lâu, y tá lại tới nói:
Cô thăm bé xong thì về đi, nếu không bé nhìn thấy cô sẽ muốn đi theo cô, lúc đấy lại khó chữa lắm.
… Vậy bác sĩ nói thế nào?
Bác sĩ chụp phim, nói có thể nguyên nhân do di truyền, nếu giao phối cùng huyết thống rất dễ xảy ra một số vấn đề.
Mạnh Viễn cạn lời. Khóe môi cậu ta hơi giật giật,
Từ sáng đến giờ cô cứ thở ngắn than6 dài là vì lý do đó à?
Đúng thế, sáng nay tôi đã đưa nó đến bệnh viện thú y rồi, họ nói là nó bị gãy xương, phải phẫu t5huật, thế nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, nó bị thương ở đâu chứ?
Thế… hay là để tôi nghe ngóng giúp cô xem anh ấy bị điều đi đâu nhé? Cụ thể là gì, nhiệm vụ gì, 3thì tôi không giúp được rồi.
Giản Thù ngước lên, mặt đầy vẻ phiền muộn nhìn cậu ta, nói:
Sáng nay con chó nhà tôi có mộ9t chân không chạm được xuống đất.
Giản Thù khẽ gật đầu:
Cảm ơn cô, tôi đi ngay đây.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.