Chương 56: ĐỪNG NÓI LÀ CÃI NHAU, NÓI LÀ LY HÔN CŨNG GIỐNG ẤY CHỨ
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 682 chữ
- 2022-02-04 06:44:00
Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi rồi quay đầu tiếp tục giữ vững nụ cười của mình, giọng điệu vừa khách sáo vừa xa lạ:
Đội trưởng Phó còn8 chuyện gì nữa không ạ?
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói:
Tôi đưa em về3.
Không cần đâu. Đội trưởng Phó bận trăm công nghìn việc như vậy, em làm sao dám làm mất thời gian của anh chứ. Hơn nữa, em biết Độ9i trưởng Phó là một người cảnh sát nhân dân vô cùng tận tâm tận lực với trách nhiệm của mình, nhưng đâu thể nào mà vô tình gặp nạn nhân nào t6rước đây mình từng cứu ở ven đường cũng sẽ đưa người ta về nhà được, đúng không? Nếu thế thì Đội trưởng Phó sẽ còn bận đến mức nào nữa. Em sẽ5 không làm phiền anh thêm đâu.
…
Ngồi trên xe taxi, nhìn phong cảnh chạy vun vút bên ngoài ô cửa sổ, nghĩ đến hai đứa bé gái kia, ánh mắt Giản Thù dần dần lơ đãng mất tiêu cự.
Cô an ủi được người khác, nhưng từ đầu tới cuối lại không thuyết phục được chính mình.
Hai đứa bé ấy, cũng giống như Giản Thù vậy.
Họ rất may mắn, vì có thể sống sót thoát khỏi tay hung thủ.
Nhưng họ cũng rất bất hạnh, vì đều mất đi người thân quan trọng nhất của mình.
Thế nhưng, dù thế nào, thì cô và họ cũng vẫn khác nhau.
Phó Thời Lẫm nói rất đúng, nguyên nhân là do chính bản thân cô thôi. Cô tự khóa chặt chính mình vào trong một nhà tù không có ô cửa sổ cũng chẳng có cửa ra vào, giống như một con thú bị giam trong lồng vậy. Từ đầu đến cuối cô vẫn không ngừng vùng vẫy, máu chảy đầm đìa, không chết không thôi.
Đó là tội lỗi của cô, tội lỗi mà đến điểm cuối cùng của cuộc đời này cô cũng không thể nào giải thoát được.
Nói xong, cô lại nở nụ cười nhẹ nhõm với anh, đi thẳng một mạch không quay đầu lại nữa.
Phó Thời Lẫm nhìn theo bóng lưng cô rất lâu, cho đến khi bóng cô biến mất ở cuối hành lang, anh mới khẽ liếm đôi môi mỏng của mình, bất chợt bật cười thành tiếng.
Anh không nhìn theo cô nữa, mà quay đầu nhìn hai cô bé qua lớp kính của phòng bệnh, đôi mắt đen sâu hơn vài phần.
Cho đến khi chú tài xế ở phía trước gọi cô vài câu, Giản Thù mới từ từ giấu đi những cảm xúc kia của mình. Nhìn phong cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài, cô phải mất vài giây mới phản ứng được, lẩm bẩm nói:
Xin lỗi chú ạ, cháu nói nhầm địa chỉ mất rồi. Phiền chú quay lại nơi này giúp cháu.
Nghe cô nói vậy, chú tài xế cười nói:
Này cô gái, cháu cãi nhau với bạn trai phải không? Cháu xem cháu kìa, trong vô thức còn đọc địa chỉ nhà cậu ta như vậy thì thôi cãi nhau làm gì nữa, lên nhà làm hòa đi.
Giản Thù cạn lời. Chú nhìn chỗ nào mà ra được cái kết luận đó vậy?
Cô quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ mất hồn lạc vía vô cùng thảm thương của mình phản chiếu trên tấm kính cửa sổ ô tô… Với bộ mặt này, đừng nói là cãi nhau, nói là ly hôn cũng giống ấy chứ.
Cô nhếch môi nói:
Thực sự không phải đâu ạ. Có một người… cháu quen ở đây, lúc trước cháu ở nhờ nhà anh ấy mấy hôm thôi. Chú ơi, chúng ta đi thôi ạ.
Xe taxi lại một lần nữa khởi động. Giản Thù cứ nhìn mãi ra phía sau cho đến khi tòa nhà kia biến mất khỏi tầm nhìn, cô mới thu lại ánh mắt của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.