Chương 58


Tất cả các nhân viên đều cho rằng, nếu họ không ngăn cản Tần Khả Khả lúc đó đang điên cuồng lao lên như bất chấp cả tính mạng, thì ánh mắt của 8Giản Thù khi ấy đã thể hiện rất rõ rằng, cô ấy sẽ hoàn toàn không do dự tiếp tục đập chiếc bình trong tay lên đầu Tần Khả Khả một lần nữa.
Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, thậm chí còn có đương sự ngồi tố cáo lên án, Giản Thù đã cấu thành tội cố ý gây thương tích 9cho người khác rồi.

Thế nhưng, bất luận cảnh sát có hỏi thế nào, cô cũng im lặng không chịu nói ra nguyên nhân.

Đúng lúc này, 6ngoài cửa sảnh lớn của đồn cảnh sát xuất hiện một bóng người. Anh sải bước đi vào, phía sau còn có vài vệ sỹ đi theo.
Hóa ra Giản Thù và Cố Chiêu có quen biết nhau à?! Rốt cuộc quan hệ của hai người họ là thế nào?
Tần Khả Khả cũng giật mình hoảng hốt vì khí chất của anh ta, bất giác cách xa Giản Thù vài phần.
Cố Chiêu cố xoa dịu cơn giận trong lòng mình, sau đó mới quay sang nói với viên cảnh sát đang lấy lời khai:
Tôi làm thủ tục bảo lãnh cho cô ấy.

Vừa nhìn thấy an5h bước vào, người phụ trách của đoàn phim vội đứng dậy chào:
Tổng giám đốc Cố…
Trong lòng anh ta lại thầm nghĩ, đánh động đến cả nhà đầu tư, phen này xong rồi, xong thật rồi!
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Chiêu như bị phủ một lớp băng sương, tỏa ra hơi lạnh âm u khiếp người. Anh đi đến tận trước mặt Giản Thù mới dừng lại, giọng nói nặng nề, trong ngữ khí hàm chứa vẻ phẫn nộ khó giấu được:
Giản Thù!

Nghe thấy tiếng anh ta, Giản Thù từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bợt bạt:
Em…


Em đã hứa với anh cái gì, em quên hết rồi sao?!

Môi Giản Thù khe khẽ mấp máy, tia sáng trong mắt biến mất dần từng chút từng chút một. Cô không nói gì cả, lại một lần nữa cúi gục đầu xuống.
Mọi người trong đoàn phim chỉ đứng bên cạnh nhìn, không cả dám thở mạnh lấy một cái nào.
Viên cảnh sát kia khẽ ho khan, nói:
Người bị hại đang ở đây đấy. Mọi người cứ thương lượng với nhau trước xem muốn giải quyết chuyện này thế nào. Nếu người bị hại không khởi kiện, thì cũng không cần phải bảo lãnh…



Kiện chứ. Tôi muốn khởi kiện!
Tần Khả Khả chợt lên tiếng xen vào. Cô ta chỉ vào cái đầu đang bị quấn băng vải của mình, nói:
Cô ta dám cầm đồ đập vào đầu tôi như thế này, ai mà biết được lần sau sẽ còn làm những gì nữa. Dạng người điên như cô ta, nhất định phải dạy cho một bài học mới được!


Cố Chiêu nghếch mắt lên, lạnh lùng nhìn cô ta, giọng điệu kiên quyết không cho phản bác:
Cô Tần, có tiện nói với tôi vài câu không?


Tần Khả Khả hơi hoảng loạn. Ngay khi cô ta còn đang do dự, người đại diện của cô ta ở bên cạnh đã nhanh chóng nhận lời:
Tiện chứ, tiện chứ ạ.
Vừa nói, người đó vừa đẩy cô ta, đè thấp giọng nói:
Khả Khả, phải nắm chắc cơ hội lần này nhé.


Mắt Tần Khả Khả thoáng lấp lóe. Cô ta đang định đứng dậy, giọng nói của Giản Thù lại vang lên, trong vẻ lạnh nhạt còn xen lẫn vẻ cô quạnh, xa cách:
Cố Chiêu, em không cần anh phải dàn xếp thay em. Em có thể gánh chịu hết hậu quả.


Cố Chiêu bị cô chọc tức đến bật cười, hỏi vặn lại:
Gánh chịu hết hậu quả ư? Em có thể gánh chịu cái gì? Ở trong tù mấy năm rồi ra sao? Em như thế thì có còn mặt mũi nhìn ai không?


Giản Thù lại một lần nữa ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhìn anh ta chỉ đậm một màu thờ ơ:
Em có mặt mũi nhìn ai hay không đó là việc của em, không cần anh phải…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.