Chương 63
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 559 chữ
- 2022-02-04 06:44:14
Thật ra, sức lực của cô chẳng là gì so với Phó Thời Lẫm cả, anh chỉ cần dùng sức một chút thôi là có thể thoát khỏi cô nga8y. Nhưng anh chỉ đưa tay lên, nhẹ xoa đầu cô, rồi cất giọng trầm thấp gợi cảm nói:
Ngoan nào, anh đi nghe điện thoại một lá3t. Em ăn trước đi, nhé?
Giọng anh vốn dĩ lạnh lùng và êm tai, lúc này lại còn cố ý hạ giọng xuống, thật đúng là quy9ến rũ chết đi được.
Giản Thù không thể nào cưỡng lại, từ từ buông tay khỏi hông anh, rầu rĩ gật đầu.
Trước khi rời đi, Phó Thời Lẫm lại nói:
Giản Thù, anh sẽ trở về mà.
Giọng nói của anh bình thản vững vàng, có sức mạnh trấn an rất lớn, lại tựa như một lời hứa hẹn vậy.
Giản Thù cong môi mỉm cười, ngước nhìn anh, rồi khẽ gật đầu:
Em đợi anh về.
Vậy... anh có muốn ăn trước rồi mới đi không?
Không cần đâu, em ăn rồi ngủ sớm đi.
Giản Thù đứng đó, hai tay đan vào nhau, cúi thấp đầu, trông rất đáng thương. Hệt như một cô vợ trẻ bị chồng bỏ rơi trong đêm tân hôn, lẻ loi một mình.
Sắc mặt Giản Thù hơi trầm xuống, đứng yên vài phút, cuối cùng vẫn đi tới nghe máy.
Tiểu Thù...
Giọng nói của Cố Chiêu hơi khàn, hòa với tiếng mưa, nghe không rõ ràng lắm.
Có chuyện gì không, em sắp ngủ rồi.
Phó Thời Lẫm đẩy cửa rời đi.
Giản Thù ngồi vào bàn ăn. Bát mì sợi đã trương lên ở trên bàn, nhưng cô lại ăn rất ngon lành, ăn hết nhẵn một bát.
Cô cầm bát vào bếp rửa, khi đi ra thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên trong túi xách đặt ở cửa, âm thanh rì rì mà dai dẳng, không biết đã vang lên bao lâu rồi.
Vâng ạ.
Sau khi cúp máy, Giản Thù mới đi tới, lo lắng hỏi:
Lại có vụ án nào nữa à anh?
Không phải.
Phó Thời Lẫm cầm áo khoác lên:
Anh ra ngoài một chuyến, em nhớ ăn đi nhé. Có chuyện gì thì cứ gọi cho anh.
Phó Thờ6i Lẫm nhìn cô lần nữa rồi mới sải bước về phía trước, ấn nút nhận cuộc gọi trước khi hồi chuông kết thúc.
Người gọi đến 5là Diệp Thường Lâm.
Sau khi điện thoại kết nối, Phó Thời Lẫm khẽ lên tiếng:
Đồn trưởng Diệp.
Diệp Thường Lâm hỏi:
Bây giờ cô bé đó đang ở với cậu à?
Phó Thời Lẫm im lặng một lúc rồi thừa nhận:
Vâng.
Tiểu Phó, cậu đến đồn một chuyến đi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.
Một lúc lâu sau, Cố Chiêu mới lên tiếng lần nữa:
Tiểu Thù, anh rất xin lỗi về chuyện hôm nay.
Giản Thù thản nhiên đáp:
Anh không việc gì phải xin lỗi em cả. Em đã đánh người khác, cũng khiến anh phải thất vọng rồi.
Tiểu Thù.
Cố Chiêu lại gọi tên cô, nhưng không nói gì nữa.
Giản Thù cầm điện thoại, ánh mắt đăm đăm nhìn về một nơi. Tất cả những thứ lần trước cô ném vào thùng rác đều đã được đặt về chỗ cũ.
Trái tim cô dịu lại đôi chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.