Chương 80: À, hóa ra là cô bạn gái bé bỏng kia của anh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 719 chữ
- 2022-02-04 06:44:40
Các phóng viên đã tìm hiểu được từ phía cảnh sát, sau khi hung thủ vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt lại xuất hiện ở thành phố B,8 cảnh sát đã lập tức cho người đến bảo vệ nạn nhân duy nhất của mười năm trước còn sống sót. Thế nhưng, họ không đáp ứng yêu cầu nạn nhâ3n ra mặt hỗ trợ điều tra của dư luận và truyền thông.
Trước ngày hôm nay, Giản Thù luôn tưởng rằng Phó Thời Lẫm lo lắng, khoan 9dung với cô là do anh thích cô. Mặc dù trước giờ anh chưa hề thừa nhận, cô vẫn cố chấp tin rằng anh thật sự có tình cảm với cô.
Thế mới nói, đội trưởng Phó đúng là một cảnh sát nhân dân tận tâm tận lực với nhiệm vụ, để hoàn thành nhiệm vụ mà không ngại hy sinh nhan sắc.
Anh không chịu làm chuyện ấy với cô, có thể là vì anh thấy không cần phải làm đến bước đó. Chỉ đơn giản là một nụ hôn thôi đã có thể khiến đầu óc cô quay cuồng mụ mị rồi.
6Đến giờ cô mới biết, không phải là anh không thừa nhận, mà anh thật sự không thích cô. Mọi thứ đều chỉ là chấp hành nhiệm vụ thôi.
<5br>Đêm hôm ấy, cô suýt nữa đã chết trên đường, cho nên anh mới dùng cách đó để an ủi, xoa dịu cảm xúc của cô.
Không để cô chết cũng là một mục trong nhiệm vụ bảo vệ.
Đội trưởng Phó đang đứng trên lập trường nào để nói với em câu đó? Là cảnh sát hình sự từng phụ trách vụ án này, hay là cảnh sát thực hiện nhiệm vụ bảo vệ em? Hay là… cái gì khác?
Khi nói câu cuối, tốc độ nói của Giản Thù chậm đi một chút, nhìn anh chằm chằm như muốn nghe thấy một câu trả lời rõ ràng.
Trên đường có rất nhiều người đã quét sạch tuyết đọng trên các băng ghế, đang ngồi tận hưởng ánh nắng ấm áp hiếm hoi trong mùa đông.
Chủ đề bàn tán của mọi người đều chuyển từ chuyện trong nhà ngoài xóm, chuyện showbiz, thành những thông tin liên quan đến việc hung thủ vụ án giết người liên hoàn lại ra tay. Ai nấy đều hoang mang lo sợ.
Giản Thù nhìn anh, bình tĩnh một cách lạ thường:
Nhiệm vụ của anh đã kết thúc rồi, chúng ta còn gì để nói nữa đâu, đội trưởng Phó?
Em đừng vào.
Giản Thù muốn cười, nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào, khóe môi muốn nhếch lên mà cũng vô cùng khó khăn.
Cô cử động những ngón tay đã tê cứng, chớp mắt, chống tay vào tường, từ từ gắng sức đứng lên.
Trên gương mặt Giản Thù vẫn không có biểu cảm gì, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời ấm áp đến mức làm người ta muốn ngủ gật. Bác tài xế vốn định nói chuyện với cô cho tỉnh táo, nhưng nói mấy câu thấy cô không đáp lại thì cũng biết điều giữ im lặng.
Giản Thù xuống lầu, gọi luôn một chiếc taxi. Radio trong xe đang tường thuật các tin tức liên quan đến việc hung thủ lại gây án.
Lái xe ngồi phía trước đổi đài, chuyển sang tần số phát âm nhạc, thở dài một hơi, nói:
Từ tối hôm qua đã phát đi phát lại thông tin này rồi, mà có bắt được hung thủ đâu, nghe phiền hết cả lòng. Cô nghĩ mà xem, bao nhiêu cô gái trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, thế mà lại bị hung thủ sát hại. Cô gái sống sót thật may mắn, những người bị hại khác thì quá thê thảm, gia đình gào khóc thảm thiết lắm.
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng lại trước cửa đồn cảnh sát. Cô vừa định bước vào thì cổ tay bị một người kéo lại.
Khuôn mặt có ngũ quan sắc sảo của Phó Thời Lẫm căng cứng, anh thấp giọng nói:
Giản Thù, nói chuyện với anh đã.
Sao anh lại có thể làm như thế?
Sao anh lại có thể làm như thế chứ…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.