Chương 86: Hoặc nói chính xác hơn, họ là người yêu đang mâu thuẫn giận dỗi nhau thôi…


Trong trí nhớ của anh ta, bất kể bạn có khiêu khích thế nào thì Phó Thời Lẫm cũng không thèm nhìn bạn thêm một cái, sẽ tiếp tục làm những gì an8h cần làm.

Lạnh lùng lãnh đạm, cảm xúc không hề có bất cứ một dao động nào.


Cô ấy đang được thôi miên ở trong kia, cô ấy…
Kh3a Hiển mới nói được một nửa, cánh cửa sau lưng anh ta đã bật mở.
Giản Thù nói:
Cảm ơn anh.
Rồi cô quay sang nói với Trần Văn Quang,
Làm phiền Giáo sư Trần quá.


Cô đừng khách sáo, về khách sạn tắm nước nóng rồi ngủ một giấc đi.


Vâng.

Kha Hiển vẫn nhìn theo hướng Phó Thời Lẫm đi, gật đầu vẻ ngẫm nghĩ:
Ừ. Anh có cảm thấy… bầu không khí giữa hai người họ lạ lạ không?

Trần Văn Quang cười nói:
Cậu muốn tôi phân tích từ góc độ tâm lý học, hay muốn bàn từ góc độ buôn dưa lê nào?

Kha Hiển nhếch môi:
Thôi bỏ đi. Với tình trạng hiện tại của cô ấy… mất chừng bao lâu mới có thể khơi gợi lại ký ức khi xảy ra vụ án?

Giản Thù cúi đầu, lướt qua người họ rời đi. Cả quá trình cô không nhìn Phó Thời Lẫm lấy một lần.
Mặc dù Kha Hiển không phải người thích hóng hớt chuyện người khác, nhưng anh ta luôn cực kỳ có hứng thú với chuyện của Phó Thời Lẫm.
Chắc đây chính là yêu hận tình thù, đơn phương coi đối phương là đối thủ cạnh tranh ấy mà.
Ánh mắt của Kha Hiển vốn đang dừng lại ở bàn tay đưa lên lưng chừng của Phó Thời Lẫm. Anh ta thoáng chấn động ngỡ ngàng, nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
Anh ta vội thu ánh mắt lại, ho một tiếng, nói với thành viên tổ chuyên án ở bên ngoài:
Lâm Tĩnh, cô đưa cô Giản về khách sạn nhé. Cô sẽ là người chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô Giản trong mấy ngày cô ấy ở thành phố B.

Một giọng nữ vang lên:
Vâng!

Nghe Trần Văn Quang nói vậy, Kha Hiển cũng đã biết câu trả lời rồi, thầm thở dài.
Sắc mặt của Phó Thời Lẫm càng lạnh hơn, anh muốn kéo tay Giản Thù, dẫn cô đi khỏi đây, nhưng bị cô tránh mất.
Giọng của Giản Thù rất nhẹ, mang theo sự mệt mỏi:
Làm phiền đội trưởng Kha cho người đưa tôi về khách sạn với.


Cậu…

Anh ta mới nói được một chữ, Phó Thời Lẫm đã rảo bước chạy ra ngoài.
Trần Văn Quang hỏi:
Người này chính là đội trưởng Phó đã cứu cô Giản khỏi tay hung thủ à?

Giản Thù theo Trần Văn Quang đi ra, khuôn mặt vốn trắng bệch nay càng9 chẳng còn chút sắc máu nào, yếu đuối mong manh cứ như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã cô vậy.
Cô mở miệng, giọng hơi khàn:
6Xin lỗi…

Trần Văn Quang nói:
Không sao, cô về khách sạn nghỉ ngơi đã, chuyện này không vội được, hôm nay đã có tiến bộ rất lớn rồi, 5ngày mai chúng ta tiếp tục.


Khó nói lắm.



Chúng ta chỉ có nửa tháng thôi.


Kha Hiển không ép Trần Văn Quang, cũng không ép Giản Thù. Nhưng trong nửa tháng, anh ta bắt buộc phải tóm được hung thủ, cho công chúng một câu trả lời rõ ràng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.