Chương 87: Khi hung thủ xuất hiện một lần nữa, thật ra cô sợ hãi, đau khổ hơn bất kỳ ai



Ừm, vậy trên đường về tôi sẽ đi mua…
thuốc…

Lâm Tĩnh còn chưa kịp dứt lời, người đi bên cạnh đã bị một lực rất mạnh ké8o đi.
Giản Thù ngồi bên cạnh anh, hàng lông mi rủ 5xuống, che khuất toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt. Trên người cô vẫn là bộ quần áo cô mặc lúc ngồi ngoài ban công tối hôm qua, cơ thể lạnh ngắt.
Phó Thời Lẫm cởi áo khoác, khoác lên người cô, đồng thời bảo lái xe chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút.
Ra tới cửa, Giản Thù mới khàn giọng nói:
Buông ra.

Phó Thời Lẫm không t6rả lời, anh đưa tay vẫy một chiếc xe, rồi nói với tài xế:
Đến bệnh viện.


Đội trưởng Phó, anh đi đi, em muốn ở một mình.

Giản Thù nằm xuống giường, cô trở mình, quay lưng lại với anh, lẳng lặng kéo dài khoảng cách.
Nếu có thể cứ thế mà chết đi thì tốt biết mấy.
Trong mớ hỗn độn tuyệt vọng lạnh ngắt đó, Giản Thù cảm thấy mình đang không ngừng chìm xuống một hố sâu không đáy.
Mười phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Bác sĩ khám cho cô xong, nói cô đang sốt rất cao, phải truyền nước và nhập viện theo dõi.
Nếu không phải Lâm Tĩnh nhận ngay ra người kéo Giản Thù đi là đội trưởng Phó thì cô đã rút súng ra rồi.
N3hìn theo bóng lưng của hai người, Lâm Tĩnh vò đầu bứt tai, không biết có nên đi theo họ hay không. Đội trưởng Kha đã nói mấy ng9ày nay giao cho cô bảo vệ cô Giản mà?
Cô đã ngồi cả đêm trong tuyết, sau đó đến đồn cảnh sát, rồi lại đến thành phố B.
Khi hung thủ xuất hiện, thật ra cô sợ hãi, đau khổ hơn bất kỳ ai.
Suốt cả quá trình, Giản Thù đều chẳng hề có phản ứng gì, giống như cô đã hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài vậy.
Chờ bình nước truyền được treo lên, Phó Thời Lẫm chuẩn bị đi làm thủ tục nhập viện. Khi ra đến cửa, anh quay lại nhìn Giản Thù một cái.
Giản Thù ngây người nhìn bức tường mày trắng, đôi mắt cô dần ê ẩm đau nhức, nhưng cô không hề dám nhắm mắt lại một phút nào.
Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, kể cả không ngủ, cảnh tượng ngập máu đáng sợ đó sẽ lại xuất hiện trong đầu cô, nuốt sạch lý trí của cô
Sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, tia sáng cuối cùng biến mất trong thành phố.
Giản Thù cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm, không cho mình khóc thành tiếng. Tiếng khóc bị đè nén thoát ra khỏi bờ môi cô, tràn ngập cả gian phòng, vừa đau khổ vừa bức bối.
Giản Thù cười thành tiếng, cổ họng càng trở nên khô khốc:
Anh không biết đâu.


Giản Thù à…

Cô ngồi đó, đang nhìn chằm chằm vào chiếc kim trên tay cứ như có thể giật chiếc kim ra và rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Phó Thời Lẫm mím chặt môi, quay lại ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô thật sự rất nhớ bố mẹ…
Cô rất muốn đi theo họ…
Không biết bao nhiêu lâu sau, cô mới lạnh nhạt lên tiếng:
Đội trưởng Phó, em không chống chọi được nữa. Cả ngày hôm nay em đều cố hết sức gắng gượng rồi.


Anh biết.

Không biết bao lâu sau, có một bàn tay giữ cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.