Chương 90: Giản thù lập tức ghé sát đến với tốc độ nhanh như chớp, nuốt gọn thìa cháo kia
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 622 chữ
- 2022-02-04 06:44:51
Sau khi khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn ở nơi nào đó, Phó Thời Lẫm lại một lần nữa khàn khàn giọng nói:
Em ăn cơm đi.
Giản Thù li8ếc nhìn anh, ngữ điệu cứng nhắc:
Anh đút em à?
Vậy anh thấy dựa vào chuyện anh đùa giỡn tình cảm của em, em không nên tức giận sao?
Giản Thù.
Phó Thời Lẫm bật cười,
Đó là em gái anh.
Nhìn cô như vậy, trái tim Phó Thời Lẫm bỗng dịu dàng hơn rất nhiều, ngữ khí ôn hòa hỏi:
Tại sao em không nghe điện thoại?
Điện thoại bị Cố Chiêu lấy mất rồi.
Phó Thời Lẫm ngơ ngác, không hiểu ý cô,
Bạn gái gì?
Giản Thù quay đầu trừng mắt nhìn anh. Chẳng lẽ còn muốn cô nhắc lại chuyện này một lần nữa, tự làm bản thân thấy khó chịu sao.
Vậy mình trò chuyện một lúc nhé?
Chiếc cằm của Giản Thù gác lên đầu gối, đôi mắt đen láy xinh đẹp chăm chú nhìn anh.
Phó Thời Lẫm nhanh chóng hiểu ra, mỉm cười hỏi cô:
Người trước cửa đồn cảnh sát ấy à?
Vốn dĩ Giản Thù rất tức giận, bây giờ lại thấy anh cười ngả cười nghiêng như thế kia, cô càng cảm thấy mình giống kẻ ngốc bị anh đùa giỡn trong lòng bàn tay, mọi cảm xúc vui buồn mừng giận của mình đều bị anh dắt mũi.
Không lâu sau bát cháo trắng đã hết sạch. Giản Thù cảm thấy mình đã hồi phục khá nhiều sức lực.
Trên thực tế, từ lúc giành lại chiếc ví đựng thẻ từ trong tay Phó Thời Lẫm, tinh thần của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Phó Thời Lẫm vứt hộp thức ăn vào thùng rác, thấp giọng hỏi cô:
Em còn ngủ được không.
Không ngủ được nữa.
Ai bảo anh cứ trêu chọc cô hết lần này đến lần khác chứ. Cô không tin lần này anh 3còn có thể…
Phó Thời Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, cầm hộp thức ăn lên, xúc một thìa đưa đến bên miệng cô:
Há miệng.
Vốn dĩ9 Giản Thù muốn mượn cái cớ đó để đuổi anh đi, không ngờ anh đút cho cô ăn thật, khiến cô nhất thời không biết rốt cuộc mình có nên há miệng6 hay không nữa.
Phó Thời Lẫm đợi đến gần một phút rồi thu tay về:
Vậy thì em tự ăn đi.
Cô hừ một tiếng:
Ý anh là còn nhiều nữa hả.
Em tức giận vì chuyện này à?
Giản Thù vừa định phản bác, lời nói đến bên miệng lại không thể hợp thành câu được.
Cái… cái gì?
Giản Thù hơi ngơ ngác:
Anh đợi một chút… Anh nói cô gái ôm anh trước cửa đó, không phải bạn gái, mà là em gái anh ư?
Nói chính xác thì con bé là em họ của anh.
Giản Thù lập tức ghé sát đến với t5ốc độ nhanh như chớp, nuốt gọn thìa cháo kia.
Khóe môi của Phó Thời Lẫm khẽ cong lên, tiếp tục đút cho cô ăn.
Anh ấy nói đó là em gái… của anh ấy?
Anh không đùa giỡn tình cảm của em.
Câu hỏi em hỏi anh lúc ở trước cửa đồn cảnh sát, anh…
Bạn gái anh rất xinh đẹp.
Giản Thù ngắt lời anh, rồi quay đầu đi, khịt mũi,
Nhưng không đẹp bằng em, cho nên mắt thẩm mỹ của anh vẫn có vấn đề.
Tóm lại… không phải là bạn gái anh đúng không?
Đôi mắt đen láy của Phó Thời Lẫm nhìn cô chăm chú, không biết rốt cuộc cô lấy đâu ra cái kết luận ấy nữa.
Giản Thù vò đầu bứt tai, cũng có nghĩa là cô hiểu lầm rồi sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.