Chương 91: Dựa theo những gì anh ta biết về phó thời lẫm, cô gái đó vẫn đang bệnh, chắc không đến nỗi…
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 659 chữ
- 2022-02-04 06:44:49
Hơn nữa, cũng không phải lần nào anh cũng đều có mặt ở đó.
Ai cũng nói như thế cả, họ còn nói anh rất thích cô 8ấy.
Nhưng từ sau khi anh ta bước vào, đôi mắt lạnh lùng của Phó Thời Lẫm cứ nhìn anh ta chằm chằm.
Nếu như sớm biết Giản Thù và Phó Thời Lẫm có quan hệ như thế này, thì có lẽ lúc đầu anh ta đã không đề nghị để người may mắn còn sống sót đứng ra hỗ trợ điều tra hết lần này tới lần khác rồi.
Nghe thấy Phó Thời Lẫm là bạn trai mình từ miệng người khác, Giản Thù cảm thấy lòng vui như nở hoa, còn hơi xấu hổ, hai tai bất giác đỏ bừng lên.
Tối hôm qua cô sốt cao mãi không hạ, anh ấy ở cạnh cô cả đêm, bạn trai cô đối xử với cô tốt thật đấy.
Cô Giản có thể đến hỗ trợ điều tra đã là giúp chúng tôi rất nhiều rồi, mấy ngày này cô cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, không vội đâu.
Kha Hiển đại diện cho đồn cảnh sát đến thăm cô. Sau khi đặt giỏ trái cây trong tay xuống, anh ta vốn định tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện chốc lát rồi đi.
Cộc, cộc, cộc.
Kha Hiển đợi bên ngoài khoảng nửa tiếng đồng hồ, đoán chừng bên trong chắc cũng sắp3 xong chuyện rồi. Vả lại, dù gì thì nơi này cũng là bệnh viện. Dựa theo những gì anh ta biết về Phó Thời Lẫm, cô gái đó9 vẫn đang bệnh, chắc không đến nỗi cầm thú vậy đâu.
Kha Hiển ho khan một tiếng, không định nán lại thêm nữa:
Vậy cô Giản nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tôi đi trước đây.
Cảm ơn đội trưởng Kha.
Đúng lúc này, y tá bước vào đo nhiệt độ cho cô, nói đùa:
Bạn trai cô ra ngoài rồi à?
Hả? À… Anh ấy có chút việc.
Ở một mức độ nào đó, ký ức của người may mắn còn sống sót có thể tìm được hướng đi mới cho vụ án. Nhưng đồng thời, cũng không thể tránh khỏi việc sẽ mang lại đau khổ cho chính bản thân người đó.
Thảo nào Phó Thời Lẫm vẫn luôn không đồng ý.
Cửa phòng bị đóng lại, Giản Thù tựa vào đầu giường, sờ đến chiếc ví đựng thẻ trong chăn, mở tấm ảnh trong đó ra xem, khóe môi lặng lẽ cong lên.
Đây là bùa hộ mệnh của cô, cũng là bùa may mắn của cô.
Giản Thù lập tức nắm lấy tay anh, đôi mày xinh đẹp thanh tú khẽ chau lại:
Em sợ.
Anh sẽ về nhanh thôi, mười phút.
Không cần khách sáo.
Sau khi Kha Hiển vội vã rời đi, Phó Thời Lẫm đứng dậy nói:
Anh ra ngoài một chút.
Kha Hiển gõ cửa rồi mới từ từ đẩy cửa ra. Sau khi nhìn thấy6 một người ngồi trên giường, một người ngồi trên ghế, quần áo đều đầy đủ chỉnh tề, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
À.. ừm… Chào cô Giản, cô đã khỏe hơn chưa?
Giản Thù gật đầu, giọng nói trầm thấp:
Xin lỗi, tôi lại làm chậm tiến độ điều tra của các anh.
Giản Thù vỗ nhẹ đôi gò má nóng bừng của mình, đội trưởng Phó vẫn luôn rất tốt với cô.
Y tá lấy nhiệt kế ra xem:
Nhiệt độ bình thường, không có gì đáng ngại. Sau khi tỉnh lại cô đã ăn gì chưa?
Lúc này Giản Thù mới chịu buông tay anh ra:
Vậy… Vậy anh nhất định phải quay lại đấy nhé.
Phó Thời Lẫm xoa đầu cô, thấp giọng nói:
Ngoan, ở đây đợi anh.
Ăn một bát cháo trắng.
Làm ấm bụng cũng tốt, bắt đầu từ ngày mai nếu như cảm thấy thèm ăn, thì cô có thể khôi phục chế độ ăn uống như bình thường rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.