Chương 124: Thiên thiên đã coi trọng anh ta rồi sao?


Tại sao...

tại sao anh ta lại nhìn thấy bóng dáng của Từ Xa trên người Phó Thiên Thiên?
Mợ chủ của các anh tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi?


Ánh mắt của Vương An Dương nhìn chằm chằm vào Phó Thiên Thiên Thạch Kiểu tốt bụng nhắc nhở anh ta:
Nếu anh đã biết cô ấy là mợ chủ của chúng tôi thì tôi khuyên anh nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ của mình đi.
Ý nghĩ của anh ta? Vương An Dương nhíu mày, giải thích:
Tôi chỉ cảm thấy cô ấy rất giống một người mà tôi quen, mợ chủ của các anh...

có chị gái ruột năm nay 24 tuổi không?

Mợ chủ của chúng tôi là cô Cả của Tập đoàn Phó thị, năm nay vừa tròn 18 tuổi.

Theo tôi biết, sau khi mẹ đẻ của mợ chủ sinh cô ấy được 2 tuổi thì qua đời.

Người chị gái mà anh nói tới, căn bản là không tồn tại.
Vương An Dương lộ vẻ mặt thất vọng.

Nếu cô là cô Cả của nhà họ Phó thì Vương An Dương đã từng nghe nói về cô rồi.

Bởi vì cô Cả của nhà họ Phó vốn dĩ là đồ vô tích sự, bỗng nhiên lại đứng nhất trong kỳ thi giữa kỳ của trường trung học số 1 Vân Thành, Chuyện này được bàn tán xôn xao ở Vân Thành.

Những vệ sĩ khác bên cạnh anh ta có tham gia đặt cược điểm số của cô Cả nhà họ Phó đều thua sạch sành sanh, không biết đã mắng cô Cả nhà họ Phó này bao nhiêu lần.

Không ngờ vợ chưa cưới của Bùi Diệp lại là cô Cả của nhà họ Phó.

Nếu là vậy thì cô không thể có bất cứ sự liên quan nào đến Tử Xa.

Vương An Dương và Thạch Kiểu trở lại trước mặt Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên.

Đến gần Phó Thiên Thiên, Vương An Dương vẫn có thể cảm nhận rõ bóng dáng của Từ Xa trên người cô.

Hai người hoàn toàn không có bất cứ sự liên quan nào, nhưng sao thần thái và cử chỉ lại giống nhau đến vậy? Bùi Diệp nhận ra Vương An Dương như vô tình lại cố ý nhìn Phó Thiên Thiên thì ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo.

Cảm nhận được ánh mắt ấy bắn về phía mình, Vương An Dương rùng mình.

Sau đó, anh ta nhìn thấy Bùi Diệp đang nhìn chằm chằm anh ta với ánh mắt nguy hiểm.

Vương An Dương giật mình nhận ra vừa rồi bản thân đã làm gì, cảm thấy hơi hoảng trong lòng.

Nhất định là vì anh ta nhìn chằm chằm vào Phó Thiên Thiên nên Bùi Diệp mới tức giận.

Tuy nhiên, chẳng trách Bùi Diệp lại tức giận.

Có ai muốn có người dán mắt nhìn vợ chưa cưới của mình chứ?
Tổng giám đốc Bùi, tôi nghĩ bây giờ có thể bắt đầu tuyển chọn người tham gia hoạt động của ngày hôm đó được rồi nhỉ?
Bùi Diệp liếc nhìn Thạch Kiều:
Anh dẫn anh ta đi đi.

Vâng!

Cảm ơn tổng giám đốc Bùi.
Thạch Kiều dẫn Vương An Dương đi chọn thành viên.

Phó Thiên Thiên dõi mắt nhìn theo.

Bùi Diệp đứng bên cạnh cô siết hai tay thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay và trên trán.

Vẻ mặt Bùi Diệp ngập tràn tức giận.

Anh đè nén lửa giận, nhìn Phó Thiên Thiên và hỏi:
Thiên Thiên có hứng thú với Vương An Dương à?
Phó Thiên Thiên dời mắt.

Cô không nhìn mặt Bùi Diệp, thẳng thắn gật đầu:
Ừ!
Vương An Dương là người cô tự tay bồi dưỡng nên, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì với việc cô có hứng thú với anh ta.

Có điều, Vương An Dương thế mà lại bị Thạch Kiều đánh cho thua tơi bời.

Thật thất vọng! Quá xấu hổ! Nếu Vương An Dương đi ra ngoài mà nói rằng anh ta là người do một tay cô bồi dưỡng thì chắc chắn cô sẽ đánh gãy cái chân chó của anh ta luôn.

Song câu trả lời của Phó Thiên Thiên lọt vào tai Bùi Diệp lại thành một ý nghĩa khác.

Lửa giận trên mặt Bùi Diệp càng tăng lên, gần như sắp thiêu cháy anh.

Vừa rồi anh không nên chỉ bảo Thạch Kiều làm Vương An Dương bị thương nhẹ.


Vậy...
Tay phải của Bùi Diệp khẽ kéo ống tay áo sơ mi trên cổ tay trái lên, nhìn Phó Thiên Thiên và hỏi:
Thiên Thiên đã coi trọng anh ta rồi sao?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.