Chương 148: Cậu sẽ sớm biết thôi



Cậu quên tớ là ai rồi à?
Tăng Nguyệt Nguyệt tỏ vẻ kiêu ngạo:
Tớ là Thần trộm' đấy, đương nhiên là tinh mắt hơn người thường rồi, đó chính là kỹ năng nghề nghiệp của tớ!
Phó Thiên Thiên:
...


Cô trừng mắt nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt.

Vậy mà cô ấy còn lấy làm tự hào.

Tăng Nguyệt Nguyệt không đếm xỉa tới cái trừng mắt của Phó Thiên Thiên mà nhìn cô với vẻ khó hiểu:
Theo những gì tớ biết về cậu, không phải cậu nên giải quyết Cao Thống sao? Sao còn để Cao Thống nắm được quyền chỉ huy?
Phó Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đám đông nhao nhao phía trước:
Vì hắn kiểm soát tốt hơn Cát Bình Uyên.



Ý cậu là sao?
Phó Thiên Thiên nói một câu sâu xa:
Cậu sẽ sớm biết thôi.
Điều khiển Tăng Nguyệt Nguyệt khó chịu nhất là người khác chỉ nói một nửa.

Cô ấy khẽ lắc cánh tay của Phó Thiên Thiên:
Ôi, Thiên Thiên xinh đẹp, cậu nói cho tớ biết đi mà.
Phó Thiên Thiên đẩy tay Tăng Nguyệt Nguyệt ra, khóe mắt liếc về nơi nào đó, sau đó đột nhiên dừng bước tiến tới bên tai Tăng Nguyệt Nguyệt dặn dò vài câu.

Sau khi nghe xong lời dặn của Phó Thiên Thiên, Tăng Nguyệt Nguyệt vô thức nhìn về hướng Phó Thiên Thiên ra hiệu, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng xấu xa.

Cô ấy ra dấu
OK
với Phó Thiên Thiên:
Yên tâm, chuyện này cứ giao cho tớ.


Vì quảng trường Vân Kiều sẽ trở thành một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Vân Thành nên lễ khánh thành của nó đương nhiên cũng thu hút đông đảo truyền thông và dân chúng.

Có thể dùng từ
người đồng nghìn nghịt
để miêu tả hiện trường.

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Phó Thiên Thiên dẫn thành viên của đội vệ sĩ đứng ở một góc.

Còn Cao Thống thì dẫn theo người của quân đội không ngừng phách lối đi qua đi lại trong đám đông.

Hành động này của Cao Thống quả thật có thể gây chấn động cho một số sát thủ săn tiền thưởng, khiến bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, một số khác sẽ chột dạ để lộ sơ hở, tiếp đó đám người Cao Thống sẽ bắt lấy những tên sát thủ săn tiền thưởng kia.

Nhưng...

làm thế cũng rất dễ bứt dây đồng rừng, khiến cho người của quân đội ở ngoài sáng, còn bọn sát thủ săn tiền thưởng sẽ nấp trong tôi.

Lần này, người tới ám sát Tần Hàng, trừ một vài sát thủ bình thường ra, còn có một tổ chức lính đánh thuê bí ẩn.


Bọn chúng vừa ác độc vừa được huấn luyện bài bản, muốn bắt được bọn chúng, đã khó lại càng khó hơn.

Phó Thiên Thiên đang suy nghĩ thì cấp dưới của Cao Thống đã bắt được hai người bị nghi là sát thủ săn tiền thưởng đang cố trà trộn vào đám đông và dẫn chúng đi.

Lúc cấp dưới của Cao Thống dẫn hai người bị tình nghi là sát thủ đi ngang qua Phó Thiên Thiên, ánh mắt của họ nhìn nhóm Phó Thiên Thiên đều đầy vẻ chế giễu, như muốn nói: Các người đều là đồ vô dụng.

Song, Phó Thiên Thiên còn chưa lên tiếng thì các thành viên trong đội vệ sĩ của nhà họ Bùi đã phải đi chấp hành nhiệm vụ.

Bọn họ đều là những thành viên tinh nhuệ trong đội vệ sĩ của nhà họ Bùi, năng lực không thua kém người của quân đội.

Bọn họ cũng muốn đi bắt sát thủ săn tiền thường như người của quân đội, chứ không phải đứng đây không làm gì như bây giờ, để bị người của quân đội chế giễu.

Như thể quá hèn nhát.

Thấy Phó Thiên Thiên đứng trước mặt, một thành viên trong đội vệ sĩ không kìm được bèn đi đến sau lưng cô, hỏi:
Mợ chủ, chỉ thị tiếp theo cho chúng tôi là gì?
Phó Thiên Thiên khép hờ mắt, lạnh nhạt nói một chữ:
Chờ.

Chờ? Chờ cái gì?


Đột nhiên, cô bỗng mở mắt ra, mắt sáng rực.


Đi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.