Chương 149: Chờ lệnh của tôi
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 695 chữ
- 2022-02-04 07:59:16
Thời gian dần trôi, bầu không khí ở quảng trường Vân Kiều bắt đầu thay đổi.
Ban đầu là một nhân viên quân đội đuổi theo hai tên sát thủ rồi đột nhiên mất tích.
Sau đó, có hai người phát hiện ra kẻ bị tình nghi là sát thủ xuất hiện liền đuổi theo.
Đáng tiếc là, sau khi đuổi đến chỗ rẽ, hai người đó cũng nhanh chóng mất tích luôn.
Chưa đầy năm phút, quân đội đã có năm sáu người bị mất tích.
Bấy giờ, Cao Thống mới nghe cấp dưới của mình đến báo cáo.
Sau khi nghe xong, mặt hắn ta chợt biến sắc.
Cậu nói cái gì? Bị mất tích? Sao lại mất tích?
Cấp dưới đáp với vẻ mặt lo lắng:
Tôi cũng không biết, bây giờ đã có sáu người mất liên lạc, đã tìm được bộ đàm của hai người, xác định bộ đàm đã bị người ta phá hỏng, nhưng vẫn chưa tìm được người.
Đi tìm ngay lập tức, nhất định phải tìm được! Ngoài ra, dặn tất cả mọi người phải chú ý cẩn thận, gặp phải ai hoặc chuyện gì khả nghi thì lập tức báo cáo, đồng thời không được tự ý đuổi theo kẻ tình nghi!
Rõ!
Cấp dưới nhìn Cao Thống với vẻ nghi hoặc:
Vậy bây giờ chúng ta có cần phản hồi sự việc với cấp trên không? Để quân đội cử thêm người tới hỗ trợ chúng ta.
Bây giờ dù có phản hồi xin chi viện cũng không kịp nữa, vả lại, nếu bây giờ phản hồi với cấp trên thì sẽ cực kì bất lợi cho hắn.
Chờ xác định chắc chắn rồi tôi sẽ quyết định.
Bây giờ đi tìm người và thông báo cho mọi người hãy cẩn thận trước đã.
Rõ!
Sau khi cấp dưới rời đi, nét mặt Cao Thắng lộ ra vẻ lo lắng.
Xem ra, lần này bọn họ gặp phải đối thủ khó nhằn rồi.
Hiện giờ, hắn chỉ mong những người bị mất tích kia chỉ là bất cẩn làm mất bộ đàm.
Nhưng...
hắn biết rất rõ khả năng này gần như bằng không.
Làm hao binh tổn tướng nhiều như thế, hắn sẽ phải bị phạt vì chỉ huy không tốt, chứ đừng nói đến việc hắn được quay về đội đột kích Hắc Ưng.
Bây giờ, hắn chỉ có thể nhanh chóng bí mật tìm ra người đứng đằng sau, mất bò mới lo làm chuồng, như thế mới có thể đền bù tổn thất và giảm nhẹ tội.
Có điều, sau khi Cao Thắng cho người truyền đạt mệnh lệnh, người của quân đội vẫn cứ giảm bớt.
Mỗi lần nghe thấy lại có người bị tắt bộ đàm, sống lưng Cao Thắng không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Phó Thiên Thiên đứng ở cách đó không xa, sốt ruột chắp tay sau lưng.
Số người vẫn đang giảm bớt, nhất định phải mau chóng lấy được đổi mới được.
Đúng lúc này, Tăng Nguyệt Nguyệt lặng lẽ đi tới bên cạnh Phó Thiên Thiên, sau đó đưa một vật cho cô.
Thiên Thiên, để cậu bảo tớ lấy, tớ đã lấy được rồi!
Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt xuất hiện, vẻ mặt Phó Thiên Thiên dịu đi phần nào.
Đó là một vật nhìn giống chiếc đồng hồ.
Khi ấn vào công tắc bên cạnh, một hình ảnh ba chiều xuất hiện trên đồng hồ với mười mấy đốm sáng đang di chuyển bên trong.
Nhìn thấy vật đó, Phó Thiên Thiên nhìn Tăng Nguyệt Nguyệt bằng ánh mắt tán thưởng.
Cảm ơn cậu.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn vào điểm sáng trên hình ảnh ba chiều, lấy làm khó hiểu:
Đây là vật gì? Cậu xem có hiểu không?
Hiểu sơ sơ.
Phó Thiên Thiên thản nhiên đáp.
Bây giờ cô mới sống lại dưới thân phận của Phó Thiên Thiên không lâu nên giác quan thứ sáu vẫn còn rất yếu, có thể nhìn thấy rất ít thứ, mà số người của đối phương không ít, nhất định phải cần mượn sức một vài món đồ mới có thể tìm được chính xác người đứng sau vụ này.
Cô quay đầu lại nhìn các thành viên của đội vệ sĩ:
Bây giờ, tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ!