Chương 462: Cô cứ phục vụ tôi đi


Tổng thống đến, Heidi cùng các đại biểu khác của phái đoàn nước W đều đứng dậy, gật đầu chào ông.

Tổng thống cũng gật đầu đáp lại bọn họ.

Một lúc sau, yến tiệc bắt đầu.

Những người phục vụ yến tiệc được đào tạo bài bản, vóc dáng cao ráo, chiều cao gần như xấp xỉ nhau và để cùng một kiểu tóc.

Họ mặc lễ phục được đặt may riêng, có hoa văn màu xanh gốm đại diện cho văn hóa của nước Z.

Từng cô gái bưng đồ ăn đi đến trước mặt mỗi vị khách, sau đó đặt từng món lên bàn tiệc trước mặt mọi người.

Khi đặt món ăn lên bàn, nhân viên phục vụ sẽ giới thiệu về món ăn mà họ đưa lên cho người trước mặt bằng tiếng phổ thông lưu loát.

Về phần phái đoàn Heidi, khi giới thiệu cho bọn họ, các nhân viên phục vụ sẽ dùng tiếng Anh.

Nhìn những món ăn tinh tế trước mặt, các đại biểu của nước W đều cử động ngón tay trỏ.

Tuy nhiên, do thân phận và hoàn cảnh lúc này của bọn họ nên ai nấy đều dè dặt ngồi tại chỗ chờ đợi âm thanh khai tiệc.

Khi yến tiệc sắp bắt đầu, Phó Thiên Thiên tập trung sự chú ý theo bản năng, định dùng giác quan thứ sáu của mình.

Điều khiến cô ngạc nhiên là thứ cảm giác quấy nhiễu cô lại càng mạnh mẽ hơn.

Nó rất giống với cảm giác mãnh liệt mà cô cảm nhận được lúc ở lối ra an toàn trong khách sạn.

Vì thế, người quấy nhiễu giác quan thứ sáu của cô có thể đang ở trong sảnh lớn này.

Khi nhân viên phục vụ liên tục mang đồ ăn lên cho Phó Thiên Thiên, cô lại có cảm giác đó một lần nữa.

Khi một người phục vụ bưng đồ ăn cho một quan chức bên cạnh Phó Thiên Thiên, cô tinh mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ này cố tình trẹo chân một cái.

Sau đó, chiếc khay trên tay nhân viên phục vụ bất cẩn, sắp nghiêng vào người vị quan chức đến nơi.

Vị quan chức này chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, mà trong khay lại là bát canh.

Thấy bát canh sắp đổ vào người mình, vị quan chức đó đã kịp thời để lấy chiếc khay của cô ta, giúp cô ta bưng chắc.

Nhân viên phục vụ nhìn vị quan chức với vẻ biết ơn rồi khẽ nói:
Cảm ơn ngài.
Vị quan chức đáp:
Không cần khách sáo.
Việc người phục vụ suýt nữa làm đổ bát canh chỉ là một khúc nhạc đệm, không thu hút sự chú ý của những người khác.

Có điều, Phó Thiên Thiên ngồi bên cạnh vị quan chức ấy lại liếc thấy khi ông ta giơ tay đỡ cái khay, nước canh suýt nữa đã vẩy lên người ông ta.

Nhưng lòng bàn tay ông ta lật một cái, toàn bộ số nước canh đã trở lại trong bát mà không đổ ra ngoài một giọt nào.

Lúc nhân viên phục vụ rời đi, khóe miệng cô ta nhếch lên nụ cười như đã đạt được mục đích.

Khi nhân viên phục vụ đó vẫn còn ở bên cạnh mình, Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt, muốn tập trung sự chú ý, giác quan thứ sáu của cô không thể sử dụng được như cô đoán.

Nhân viên phục vụ này có mang theo thứ gì đó có thể làm nhiễu giác quan thứ sáu của cô.

Không những thế, nếu cô đoán không nhầm thì vị quan chức ngồi bên cạnh cô cũng có dị năng.

Dị năng đó có phần tương tự với năng lực mà Phó Thiên Thiên nhận được từ nhà ảo thuật kia.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Phó Thiên Thiên đưa mắt quan sát vị quan chức ngồi bên cạnh cô.

Đó là một người đàn ông trung niên, tên Chân Bổ Thông, tên cũng như người.

Ông ta chỉ là một người đàn ông rất bình thường nhưng lại giữ vị trí quan trọng trong trung ương.

Hơn nữa, ông ta nổi tiếng là người thiết diện vô tư, đã trừng trị rất nhiều quan chức tham nhũng.

Con người ông ta rất thanh liêm.

Trong số những người có mặt ở đây, có ai mà không mặc quần áo mới tinh, còn ông ta lại chỉ mặc chiếc áo sơ mi cũ đã hơi ngả vàng vì đã giặt nhiều lần.

Không ngờ ông ta lại có dị năng trong người.

Bùi Diệp thấy cô đang quan sát vị quan chức ngồi bên cạnh cô, trong mắt anh lóe lên vẻ dữ tợn.

Những người được cô vợ trẻ của anh nhìn đều là tình địch của anh hết.

Chẳng mấy chốc, có người tuyên bố khai tiệc, mọi người bắt đầu lục tục cầm đũa và thìa lên.

Chân Bổ Thông chuẩn bị múc một thìa canh.

Phó Thiên Thiên đột nhiên giả vờ đưa tay sang bên cạnh để lấy đồ.

Thoáng cái, toàn bộ món ăn trước mặt ông ta bị nước canh hất vào.

Chân Bộ Thông thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ đồ ăn của ông ta đã không thể ăn được nữa.

Phó Thiên Thiên vội vàng nói:
Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi bị run tay.


Đương nhiên là Chân Bồ Thông không dám làm mất lòng Bùi Diệp nên đâu dám đắc tội với Phó Thiên Thiên.

Ông ta chỉ nói:
Không sao, bảo phục vụ bưng lên một phần khác là được mà.
Phó Thiên Thiên lập tức gọi nhân viên phục ở phía sau lại, bảo cô ta dọn hết món ăn ở trước mặt Chân Bổ Thông đi.

Phục vụ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đi đến một cách chuyên nghiệp.

Sau khi món ăn của Chân Bổ Thông được bưng đi, Phó Thiên Thiên chủ động chuyển toàn bộ phần ăn trước mặt mình, đặt trước mặt ông ta.

Tuy ông ta đã từ chối nhưng không đọ được với tốc độ hành động của cô.

Sau đó, Phó Thiên Thiên nói với nhân viên phục vụ trông có vẻ hơi mất tự nhiên:
Tất cả đồ ăn của tôi đều chưa được động tới, để ông ấy ăn phần của tôi đi.

Lát nữa bưng toàn bộ món ăn của ông ấy cho tôi là được.


Ánh mắt của nhân viên phục vụ khi nhìn Phó Thiên Thiên thoáng lóe lên sự độc ác.

Sau đó cô ta mỉm cười đáp:
Vâng!


Một lát sau, nhân viên phục vụ đó lại bưng các món lên lần nữa và đặt trước mặt Phó Thiên Thiên.

Phó Thiên Thiên khẽ ngửi đồ ăn.

Mùi thuốc tiêu chảy nồng nặc mà cô ngửi thấy trong món ăn của Chân Bồ Thông ban nãy đã biến mất.

Cô nói với nhân viên phục vụ của ông ta:
Tôi rất thích cô, cô cứ phục vụ tôi đi.

Phó chủ tịch Ủy ban Chân à, tôi đổi người phục vụ với ông, ông sẽ không thấy phiền chứ?
Mặc dù Chân Bồ Thông lấy làm khó hiểu là tại sao Phó Thiên Thiên muốn làm vậy, nhưng ông ta vẫn vội vàng đáp:
Tất nhiên là không rồi!
Chỉ là một nhân viên phục vụ thôi mà, không có gì to tát cả.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.