Chương 463: Chúa hay ghen


Chết tiệt, Phó Thiên Thiên à, chồng cậu đang ngồi bên cạnh cậu đấy.

Hơn nữa anh ta còn là chúa hay ghen, thế mà cậu lại có hành vi vượt quá giới hạn trước mặt anh ta.

Ngay đến cô cũng cảm thấy hành vi đó của Phó Thiên Thiên hơi quá đáng.

Song may mà sau đó, Phó Thiên Thiên đã đòi nhân viên phục vụ của Chân Bồ Thông, Điều này đã làm giảm bớt hơi thở căm ghét của Bùi Diệp, và cũng khiến Tăng Nguyệt Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra không phải là Phó Thiên Thiên có ý với Chân Bồ Thông, mà là có ý với người phục vụ của ông ta.

Có điều, qua sát khí còn chưa tan hết trên người Bùi Diệp, xem ra anh còn ghen cả với một nhân viên phục vụ.

Tăng Nguyệt Nguyệt nhận thức sâu sắc về điều này, vì mỗi lần cô khoác tay Phó Thiên Thiên là Bùi Diệp lại nhìn cô chằm chằm như thế.

Tăng Nguyệt Nguyệt cảm thấy vui sướng khi có người chia sẻ sự căm ghét của Bùi Diệp thay mình.

Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ Bùi Diệp, nhân viên phục vụ đứng ở ngoại vi phía sau vô thức rùng mình.

Phó Thiên Thiên chỉ nghĩ về nhân viên phục vụ kia và Chân Bộ Thông, chứ không hề chú ý đến phản ứng của Bùi Diệp.

Sau khi khai tiệc, cô thấy Bùi Diệp cầm đũa gắp hết món ăn trước mặt cô vào đĩa của anh.

Sau đó, anh lại gắp đồ ăn của mình vào đĩa của cô khiến cô thoáng ngẩn ra.

Nhưng cô không kén chọn đồ ăn, mà Bùi Diệp cũng chưa động đũa vào đồ ăn của mình.

Chỉ là đổi món ăn cho nhau mà thôi, không có gì to tát.

Thấy Phó Thiên Thiên gắp đồ ăn của anh để vào đĩa cô, Bùi Diệp nở nụ cười vui vẻ.

Tăng Nguyệt Nguyệt đã nhìn thấy toàn bộ quá trình sắc mặt Bùi Diệp thay đổi từ rạng ngời sang u ám, rồi lại từ u ám sang rạng ngời.

Đúng là chỉ có Phó Thiên Thiên mới có thể khiến tâm trạng anh ta lên xuống như the.

Mà người có tính tình hay thay đổi như Bùi Diệp, cũng chỉ có Phó Thiên Thiên là có thể chịu được.

Thị trưởng Tần của cô vẫn là người tốt nhất, vừa nhã nhặn lại vừa nho nhã lễ độ.

Nhìn cảnh người ta thể hiện tình cảm, Tăng Nguyệt Nguyệt rất nhớ Thị trưởng Tần.

Vừa nghĩ đến Tẩn Hàng, trong đầu Tăng Nguyệt Nguyệt liền hiện lên khuôn mặt của Trịnh Tiên và những lời mà anh ta đã nói.

Trịnh Tiên nói rằng anh ta đã có người mình thích.

Rốt cuộc người anh ta thích là ai nhỉ? Tính của Tăng Nguyệt Nguyệt khi hỏi là phải hỏi đến cùng, nếu đối phương mãi vẫn không nói ra câu trả lời thì cô sẽ luôn nghĩ đến điều đó.

Lát nữa cô sẽ bớt chút thời gian, nhất định phải gặp Trịnh Tiên hỏi cho tử tế mới được.

Hành trình buổi chiều chỉ là một vài chuyến tham quan tẻ nhạt, buổi tối mới chính thức diễn ra hội đàm song phương.

Buổi chiều, sau chuyến tham quan, đoàn của Heidi được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng nghỉ được canh gác nghiêm ngặt.

Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp được sắp xếp ở trong phòng nghỉ khác.

Sau khi vào phòng, Phó Thiên Thiên lấy cớ muốn hít thở không khí để ra ngoài.

Thấy cô đứng dậy, Bùi Diệp cũng đi theo cô.

Nhân viên bảo vệ làm tròn chức trách, hỏi Bùi Diệp:
Anh Bùi, hội nghị sắp bắt đầu rồi, xin hỏi anh muốn đi đâu ạ?

Đi vệ sinh.

Anh Bùi, các phòng nghỉ đều có phòng vệ sinh tiêu chuẩn ở trong phòng.

Anh có thể vào đó.
Bùi Diệp lạnh lùng đáp:
Tôi không quen!
Nhân viên bảo vệ:
...
Người đàn ông của chỉ huy thật là kiêu ngạo và lạnh lùng.

Xem ra đừng nên trêu vào anh nữa.

Nhân viên bảo vệ bèn để anh rời đi.

Bùi Diệp theo sát phía sau Phó Thiên Thiên, đi thẳng một mạch đến trước cửa phòng nghỉ của Chân Bồ Thông.

Phó Thiên Thiên cất tiếng hỏi nhân viên bảo vệ ngoài cửa:
Phó chủ tịch Chân có ở trong đó không?

À, ông ấy không có ở trong phòng.

Ông ấy bị gọi ra ngoài rồi.

Hình như là Tổng thống muốn gặp ông ấy.
Phó Thiên Thiên hơi nheo mắt lại.

Lúc này Tổng thống đang thảo luận về các về đề liên quan với Ban hội đàm nên không thể gọi ai đến được.

Trừ khi...

Cô hỏi tiếp:
Ông ấy đi hướng nào?
Nhân viên bảo vệ chỉ về một hướng:
Ông ấy đi hướng này, được khoảng một phút rồi.
Một phút! Hi vọng có thể đuổi kịp.

Phó Thiên Thiên nhanh chóng đi về hướng mà nhân viên bảo vệ đã chỉ.

Bấy giờ Chân Bổ Thông đã đi đến một chỗ khá vắng vẻ.

Đây là một nơi cực kỳ nguy hiểm, xung quanh toàn là đường hầm bí mật.

Lúc đi tới đó, ánh mắt Chân Bồ Thông đầy cảnh giác.


Là ai đã gọi tôi đến đây? Ra đi!
Chân Bồ Thông vừa nói dứt lời, một bóng người lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta.

Phó Thiên Thiên tinh mắt nhìn thấy bóng người nọ và ám khí cô ta cảm trong tay.

Đó chính là nhân viên phục vụ lúc trước.

Ám khí trên tay cô ta đã nhắm chuẩn vào Chân Bộ Thông nhưng ông ta vẫn chưa phát hiện ra.

Trong lúc Phó Thiên Thiên đang suy nghĩ thì ám khí đã bắn thẳng vào Chân Bổ Thông.

Tuy nhiên, vào giây phút đó, mũi kim ám khí dường như đột nhiên dừng lại giữa không trung rồi rơi xuống đất.

Tiếng kim loại rơi xuống đất khiến Chân Bổ Thông phản ứng lại ngay tức thì.

Ông ta cấp tốc quay người lại, nhanh chóng giơ tay về phía nhân viên phục vụ kia.

Cơ thể nhân viên phục vụ giống như đang bay lên, rơi vào năm ngón tay của ông ta.

Sau khi cả người bị Chân Bồ Thông khóa chặt, nhân viên phục vụ không cách nào cử động được, cứ đứng đó mặc cho ông ta bóp cổ.

Mặt Chân Bổ Thông hơi biến sắc, ông ta nhìn cô ta với đôi mắt giận dữ:
Là ai đã sai cô đến giết tôi?
Nhân viên phục vụ gần như không thở được, cô ta liên tục giãy giụa.

Thấy bản thân không tài nào nhúc nhích được, cô ta cười khẩy một tiếng:
Ông không thể biết được đâu.
Dứt lời, cô ta cắn răng một cái.

Ba giây sau, sắc mặt cô ta chợt thay đổi, màu đen trào ra từ khóe miệng.

Chân Bộ Thông cau mày nhìn dòng máu đen trên khóe miệng nhân viên phục vụ.

Kế hoạch thất bại nên cô ta cắn thuốc độc giấu trong rằng để tự sát.

Sau khi nhân viên phục vụ ngã xuống, Chân Bổ Thông đi đến chỗ Phó Thiên Thiên đang nấp nhưng đã không còn ai ở đó.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.