Chương 487: Yêu cầu được voi đòi tiên


Vệ sĩ kia vô thức mở cửa phòng bệnh ra rồi liếc vào bên trong thì thấy bộ quần áo bệnh nhân ở trên giường và căn phòng vắng8 ngắt.

Anh ta thầm giật thót.

Chết tiệt, mợ chủ biến mất khi nào vậy? Trước ánh mắt chất vấn của Bùi Diệp,3 vệ sĩ không dám nói một lời, lòng càng vô cùng đau khổ.
Tên đó bị điên sao? Có điều, qua những lời nói của thủ trưởng Ngụy, cô nghe ra được là bên phía chính phủ không muốn tiếp tục truy xét chuyện này.
Cô đoán ắt hẳn phải có điều gì ẩn khuất bên trong, thủ trưởng Ngụy không định nói với cô.
Cuối cùng, thủ trưởng Ngụy vui vẻ nhìn ba người.
Kẻ đó cố tình phá hoại căn cứ để trả thù vì có mâu thuẫn với một lãnh đạo của căn cứ.
Phó Thiên Thiên cảm thấy lí do này quá mức khiên cưỡng.
Chỉ vì mâu thuẫn cá nhân mà phá hoại đồ của quốc gia.
Phòng bệnh bên cạnh là phòng bệnh của Ngô Danh.
Sau khi anh mở cửa phòng, quả nhiên trông thấy trên giường bệnh cũng có một bộ quần áo bệnh nhân.
Ngô Danh cũng không ở trong phòng bệnh.
Anh ta đứng canh gác ở ngoài cửa rất cẩn thận nhưng không9 nhìn thấy Phó Thiên Thiên đi ra khỏi cửa.
Vậy mà cô đã biến mất, có thể thấy là cô không đi ra theo lối cửa.
6
Ai mà ngờ được rằng mợ chủ đang ở trong bệnh viện còn có thể lén chuồn ra ngoài.
Vệ sĩ lập tức cúi đầu nhận sa5i với Bùi Diệp:
Là tôi không làm tròn trách nhiệm, xin cậu chủ trách phạt!
Bùi Diệp lạnh lùng liếc anh ta, sau đó đen mặt đi về phía phòng bệnh bên cạnh.
Trên đường ra cổng lớn, Ngô Danh đen mặt, vừa tập tễnh bước đi vừa luôn miệng ca thán.

Họ Đỗ kia, các anh đúng là quá độc ác.
Nói thế nào đi nữa thì tôi cũng là người bị thương.
Cho dù có cho thì cũng nên cho cháu làm thượng úy chứ?
Tăng Nguyệt Nguyệt vừa lên tiếng đã nói như nã pháo, liên tục cò kè mặc cả với thủ trưởng Ngụy.

Đây là quyết định của thủ trưởng Cận.
Thủ trưởng Ngụy lười phải đấu võ mồm với phường kẻ cướp, bèn lập tức bán đứng thủ trưởng Cận:
Nếu cô có gì phản đối thì đợi sau khi về Vân Thành, cứ đến gặp ông ấy.
Tăng Nguyệt Nguyệt bĩu môi, không bác lại nữa.
Thủ trưởng Ngụy sợ ba người này lại đưa ra yêu cầu
được voi đòi tiên
gì nữa liền vội vàng lên tiếng đuổi khách:
Được rồi, chuyện hôm nay nói tới đây thôi, các cô cậu có thể đi được rồi.
Bọn họ rời khỏi phòng của thủ trưởng Ngụy, sau đó đi đến sân huấn luyện.

Thủ trưởng Ngụy à, tôi cũng tham gia nhiệm vụ lần này.
Đội trưởng đã được thăng cấp, vậy tôi cũng có thể được thăng cấp, phải không?
Chậc chậc, quả nhiên là binh sĩ do kẻ cướp bồi dưỡng nên, người nào người nấy đều trở thành kẻ cướp.
Thủ trưởng Ngụy nói:
Không thể thiếu phần cậu đâu.
Phó Thiên Thiên dẫn Ngô Danh và Tăng Nguyệt Nguyệt tới đứng trước mặt thủ trưởng Ngụy.
Ba người đồng loạt kính cẩn chào ông.

Thưa thủ trưởng Nguy, Phó Thiên Thiên của quân khu Nam Tương có mặt!

Đến nơi, máu nóng trong người họ bắt đầu sôi trào.
Đây mới là mục đích hôm nay họ đến quân khu, bảo họ thật sự nằm trong bệnh viện ba ngày thì họ không thể nằm nổi.
Sau khi nhóm Phó Thiên Thiên ở trên sân huấn luyện cả buổi sáng, Đỗ Hi Minh đích thân tiễn họ ra đến tận cổng lớn của quân khu.
Tăng Nguyệt Nguyệt gật đầu, cười tít mắt đáp:
Vâng, thưa ông, cháu là Tăng Nguyệt Nguyệt.

Tôi đã nghe thủ trưởng Cận nói về chuyện của cô.
Công lao của cô trong nhiệm vụ lần này cũng không nhỏ.
Tăng Nguyệt Nguyệt cười hì hì:
Cảm ơn ông đã khen.


Nghe nói lần này sau khi trở về Vân Thành, cô cũng sẽ tham gia quân ngũ.

Lần này các cô cậu đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
Tôi và thủ trưởng Cận đã nói chuyện qua điện thoại, lần này sẽ thi công cho các cô cậu.

Sẽ được thăng chức chứ ạ?
Đây là điều Phó Thiên Thiên quan tâm nhất.
Thủ trưởng Nguy còn muốn nói gì nữa thì bị Phó Thiên Thiên hỏi như vậy, giọng ông hơi ngắc ngứ.
Các cô cậu ngồi xuống cả đi.
Ba người lục tục ngồi xuống.
Sau đó, họ bắt đầu nói về chuyện gián điệp bên trong căn cứ.
Theo như thủ trưởng Ngụy nói thì kẻ gián điệp đã thừa nhận tất cả tội danh.
Ông bất lực nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ cướp.

Tôi và thủ trưởng Cận đã bàn bạc với nhau, sẽ xin thẳng lên một cấp cho cô.
Sau khi cô về, sẽ chọn ngày phong quân hàm thượng tá cho cô.
Phó Thiên Thiên đứng dậy khỏi ghế sofa rồi chào thủ trưởng Ngụy theo kiểu nhà binh:
Cảm ơn thủ trưởng!
Thấy Phó Thiên Thiên được thăng cấp, tròng mắt Ngô Danh khẽ đảo.
Với sự thể hiện của cô trong nhiệm vụ lần này, cấp bậc ban đầu của cô khi nhập ngũ sẽ là trung úy.
Tăng Nguyệt Nguyệt nhíu mày.

Thưa ông, ý của ông là sao ạ? Cháu cũng đã lập được công lớn, sao lại chỉ có thể là trung úy? Chính Thiên Thiên khi mới nhập ngũ cũng đã là thượng úy rồi.
Chưa kể đến việc, sau lần lập công này, Thiên Thiên sẽ được thẳng lên thượng tá.

Ngô Danh của quân khu Nam Tương có mặt!

Tăng Nguyệt Nguyệt chớp chớp mắt:
À, Tăng Nguyệt Nguyệt có mặt ạ.
Thủ trưởng Ngụy mỉm cười nhìn ba người.

Tốt, tốt.
Hơn nữa, người biến mất cùng Phó Thiên Thiên và Ngô Danh còn có Tăng Nguyệt Nguyệt.
Nếu cả ba người họ cùng mất tích thì không cần phải nói cũng biết đáp án.
Quân khu thủ đô.
Cậu vốn là thiếu tá nhỉ? Lần này, sau khi trở về, cậu sẽ được phong làm trung ta.

Cảm ơn thủ trưởng!
Ngô Danh phấn khởi đứng bật dậy vừa giơ tay lên chào vừa hô to.
Cuối cùng, ánh mắt của thủ trưởng Ngụy dừng ở Tăng Nguyệt Nguyệt - Cô gái mang vẻ mặt phớt đời.

Cô tên là Tăng Nguyệt Nguyệt phải không?
Thủ trưởng Ngụy hỏi.
Vậy mà các anh lại xuống tay, người sau còn nặng tay hơn người trước, không kiêng nể người bị thương như tôi gì cả.

Các anh nhìn mặt tôi xem, tôi vốn là một anh chàng đẹp trai và vốn chỉ bị thương một vết.

Giờ các anh đánh bên mặt kia của tôi sưng vù lên, bảo tôi làm sao gặp người khác đây?


Đỗ Hi Minh vốn định
sạc
lại, nhưng thấy Ngô Danh đi khập khiễng, mặt mũi sưng vù bầm tím, anh ta lại nuốt những lời đó xuống.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.