Chương 488: Chỉ lượn qua thôi sao? không đánh nhau à?


Sau đó, ba người họ liền nhân cơ hội rời khỏi phòng bệnh qua cửa sổ của bệnh viện.

Nói cách khác, chuyện họ rời khỏi bệnh viện sáng nay là cố8 tình giấu Bùi Diệp, không để cho anh biết.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên bỗng cảm thấy chột dạ.
Phải làm thế nào bây giờ?
Sáng nay tôi đến quân khu là vì phải trình diện với thủ trưởng Nguy.
Phó Thiên Thiên giải thích với Bùi Diệp bằng những gì mình có thể nghĩ ra được trong đầu.

Em có thể nói với anh, anh sẽ đưa em đến đó.
Bùi Diệp nheo mắt đầy nguy hiểm:
Trừ phi, em đến quân khu không phải chỉ để trình diện với thủ trưởng Nguy!

Phó Thiên Thiên lại nhíu mày.
Bùi Diệp mỉm cư6ời nhìn cô, sự nguy hiểm trong mắt càng đậm hơn:
Tại sao anh lại đến đây, chẳng phải em biết rất rõ sao?
Phó Thiên Thiên cực lực bán đứng hai kẻ k5ia:
À, Ngô Danh với Tăng Nguyệt Nguyệt muốn tới đây đi dạo nên nhờ tôi dẫn họ đến đây một chuyến.
Anh cũng đến đi dạo à?
Bùi Diệp như cười như không nhìn cô.
Thiên Thiên của anh bây giờ đã bắt đầu biết nói dối.
Phó Thiên Thiên:
...

Chẳng phải cô chỉ giấu anh lẻn ra ngoài bệnh viện thôi sao? Anh có cần cứ phải mặt nặng mày nhẹ với cô như thể không? Tuy rằng Phó Thiên Thiên muốn nói điều gì đó nhưng nhìn bóng lưng của Bùi Diệp, cô chỉ có thể đi theo sau anh.
Sau khi vào phòng bệnh, anh vẫn không nói một lời.
Hơn nữa, 3sự xuất hiện của anh ở đây lúc này khiến cô có cảm giác như mình trốn chồng ra ngoài mặc sức vui chơi, rồi bị chồng tím ngay tại trận.
Cô ch9ột dạ, nét mặt cũng lộ rõ vẻ bối rối.

Bùi Diệp, sao anh lại tới đây?
Phó Thiên Thiên trông như đang rất thoải mái.

Anh vẫn còn giận sao?
Cô hỏi thẳng.
Bùi Diệp ngẩng đầu lên thoáng nhìn cô và trả lời cũng rất thẳng thắn:
Ừ.

Bởi vì sáng nay tôi không nói với anh mà đã đi ra ngoài nên anh giận?

Đúng vậy!
Phó Thiên Thiên:
...
Anh trả lời thẳng như thế lại khiến cho cô khó xử.
Cô chưa từng có kinh nghiệm an ủi người khác hay khuyến họ bớt giận.
Anh tiếp tục cúi đầu đọc báo, nhưng ánh mắt anh lại không tự chủ được mà rời khỏi trang báo, liếc nhìn về phía cô.
Động tác của Phó Thiên Thiên rất nhanh, chỉ chốc lát là cô đã thay xong quần áo, không còn
phong cảnh
gì để ngắm nữa.
Bùi Diệp bình tĩnh thu lại ánh mắt, đọc tiếp từ báo của mình.
Anh ngồi luôn lên ghế sofa trong phòng rồi lấy một tờ báo ở bên cạnh và bắt đầu đọc.
Phó Thiên Thiên thoáng nhìn anh, cũng không nói gì mà chỉ đóng cửa phòng bệnh lại, bắt đầu thay quần áo.
Bùi Diệp vốn đang đọc báo, nhưng vừa ngẩng lên nhìn thì bắt gặp Phó Thiên Thiên bắt đầu thay quần ngay trước mặt anh.
Vóc người tuyệt đẹp tức thì lộ ra trước tầm mắt khiến anh suýt nữa đã nhìn thẳng vào cô.
Khí huyết dâng trào, Bùi Diệp chỉ muốn nhào lên ngay lập tức và đè Phó Thiên Thiên xuống giường bệnh.
Nhưng...
Không những thế, cô còn nói dối với vẻ mặt nghiêm túc như thế này.
Anh không biết nên giận hay nên cười nữa.
Có điều, dáng vẻ đó của cô thật sự rất đáng yêu.
anh đang tức giận, anh đang tức giận cơ mà! Nghĩ đến đây, anh chỉ muốn nhảy dựng lên, nói rằng bây giờ anh không tức giận, sau đó...
Nhưng việc Phó Thiên Thiên làm lần này rất quá đáng, nếu dễ dàng bỏ qua cho cô thì không biết lần sau cô sẽ tiếp tục làm chuyện gì khiến anh hộc máu nữa.
Vì thế, cho dù nhìn thấy Phó Thiên Thiên lộ
cảnh xuân
trước mặt mình, Bùi Diệp vẫn giả vờ như không nhìn thấy.
Sau khi thay quần áo xong, Phó Thiên Thiên quay đầu lại nhìn lướt qua Bùi Diệp thì thấy anh vẫn trưng ra vẻ mặt sầm sì.
Cô cau mày, ngồi xuống giường bệnh.
Người đàn ông này...
Anh rất muốn ôm cô vào lòng rồi hôn cố.
Nhưng lần này Bùi Diệp đã hạ quyết tâm, không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy nữa.
Nếu không, lần nào cũng như thế này, tim của anh có còn hay không? Anh nghiệm mặt nhìn cô:
Lên xe đi!
Nói đoạn, anh mở cửa xe và ngồi vào xe.
Trên đường đi, Bùi Diệp luôn im lặng, từ đầu chí cuối đều đanh mặt.
Phó Thiên Thiên vốn là người kiếm lời, Bùi Diệp không nói chuyện, đương nhiên cô cũng sẽ không tìm chuyện để nói.
Khi đến bệnh viện, anh xuống xe, sau đó vẫn vác bộ mặt nặng trịch đi về hướng khoa nội trú.
nhỏ nhen thật! Thời gian trôi vèo vèo, một buổi chiều nhanh chóng trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, Bùi Diệp vẫn luôn im lặng, ngoại trừ lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh ra, anh có nói với bác sĩ vài câu.
Những khi Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên ở bên nhau, họ luôn không thiếu chuyện để nói, trầm lặng như này là điều cực kỳ hiếm thấy.
Phó Thiên Thiên sờ mũi rồi cũng ngồi lên theo.
Sở Hành lái xe rời khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp đã cùng nhau trở lại bệnh viện.
Mặc dù Phó Thiên Thiên kiệm lời nhưng cô lại không thích bầu không khí kìm nén này.
Đến tối, cuối cùng Phó Thiên Thiên không nhịn được nữa.
Cô đặt quyển sách bằng tiếng Anh lên tủ đầu giường ở bên cạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào Bùi Diệp đang ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông này vẫn chưa thôi đi sao?
À, bọn tôi đã lượn qua sân huấn luyện.

Chỉ lượn qua thôi? Không đánh nhau à?
Phó Thiên Thiên:
...



Có đánh!


Bùi Diệp đã biết chuyện đó.

Anh mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn cô:
Thiên Thiên yêu quý, không phải ban nãy em nói với anh rằng em chỉ đến quân khu đi dạo thôi ư? Không ngờ, đường đường là đội trưởng đội đột kích Hắc Ưng lại học thói nói dối.


Phó Thiên Thiên:
...
Cô lúng túng, đỏ bừng mặt khi bị Bùi Diệp vạch trần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.