Chương 538: Vậy tôi...


- Có điều, từ những dấu giày lộn xộn, có thể lờ mờ nhận biết được số người hiện đang ở trong nhà máy lọc dầu này.

Từ những dấu giày khác8 nhau có thể phân biệt được có hai mươi sáu người đang ở đây, hầu hết các cỡ giày đều trên 40, và chỉ có một dấu giày cao gót.
Dê Đen hất cằm, ra hiệu cho người bên cạnh.
Người đó lập tức mang một chiếc máy tính bảng đến, hướng màn hình về phía cô.
Cô đã từng thấy hắn trong trường Chân Dương, tiếc rằng hắn chạy trốn quá nhanh, cô không đuổi kịp.
Không ngờ cô lại gặp hắn ở đây.
Đồng tử của cô hơi co lại khi tập trung nhìn hắn.

Là anh à?
Phó Thiên Thiên nhận ra Dê Đen.

Ông ơi, chẳng phải cháu đã dặn ông tối nay ở bên trong nhà sao? Sao ông lại đi ra ngoài?
Câu hỏi của cô khiến ông cụ Phó chột dạ.
Nểu ông nói ông chỉ ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm rồi bị người ta bắt cóc, cô nhất định sẽ không tin.
Sau khi hình ảnh bị ngắt, Dê Đen sai người cất máy tính bảng đi rồi nhìn Phó Thiên Thiên, cười nói:
Cô Phó thế nào? Tôi đã cho cô thấy ông cụ Phó rồi, cô đã có thể hợp tác với chúng tôi chưa?

Các anh định hợp tác thế nào?

Rất đơn giản.

Dê Đèn chợt vỗ tay, một chiếc xe từ bên ngoài nhà máy chạy vào.
Tuy hôm nay cô ta đã quyết tâm không để Phó Thiên Thiên sống sót rời khỏi đây, nhưng chỉ sợ lỡ như
.
Nếu lần này có thể thoát khỏi đại nạn, Phó Thiên Thiên chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.
Khi thấy có sinh vật trước mặt, mắt con hồ lóe lên ánh sáng đỏ ngầu đầy tham lam, thỉnh thoảng nó lại nhe răng, phát ra tiếng gầm nguy hiểm, đồng thời còn chảy dãi.
Dê Đen đứng bên cạnh giới thiệu với cô:
Con hổ này đã đói ba ngày, nếu cô có thể đi vào lồng và đánh bại nó, tôi sẽ suy nghĩ đến việc thả cô và ông cụ Phó ra.
Nếu là người bình thường e rằng đã sợ chết ngất từ lâu.
Một chiếc lồng lớn xuất hiện.
Còn chưa thấy rõ toàn cảnh chiếc lồng, bên trong đã có tiếng hổ gầm chói tai.
Có lẽ ông cụ cũng nhìn thấy cô nên kích động:
Thiên Thiên...
sao cháu cũng bị bắt tới đây? Mấy tên khốn kiếp này, bọn chúng bắt cháu làm gì?
Phó Thiên Thiên lên tiếng an ủi ông:
Ông nội, ông yên tâm, cháu không sao ạ.
Ông cũng sẽ không sao đâu.
Những lời nói của cô đã trấn an ông cụ một cách rất thần kì.
Cô liếc nhìn xung quanh, không thấy Phó Linh Nguyệt đâu.
Phó Thiên Thiên có thể lờ mờ nhìn thấy có vài người phía sau thùng sắt trong góc.
Cô lạnh lùng nhìn xung quanh và nói:
Tôi đã tới rồi, ra đi.
Ngay sau đó, Dê Đen dẫn theo hai tên đàn em đi ra từ phía sau thùng sắt.
Lúc này, trong phòng giám sát, Phó Linh Nguyệt đang cầm một sợi dây điện, đó là sợi dây kết nối với camera trong phòng công cụ Phó.
Khi Phó Thiên Thiên và ông cụ Phó nhìn thấy nhau, cô ta đã canh chừng cuộc đối thoại giữa họ để tránh bị lộ chuyện cô ta đã gọi ông cụ Phó ra khỏi nhà.
Tiếng gầm đáng sợ đó vang vọng khắp nhà máy, mặt đất dường như cũng rung lên.
Khi chiếc lồng được mở hẳn ra, Phó Thiên Thiên nhìn thấy một con hổ hung dữ đang nhìn cô chằm chằm với cặp mắt thú dữ.
Trong nhà máy bỏ hoang, những thùng sắt cao bằng người lớn chất đống khắp nơi.
Chúng chính là vật che chắn tốt nhất.
Trên máy tính bảng hiển thị hình ảnh ông cụ Phó bị trói vào một cái ghế, cằm có vết máu, trông hơi mệt mỏi nhưng vẫn bình an vô sự.
Khi nhìn vào vết máu trên cằm của ông, đồng tử của cô hơi co lại.
Ông đang muốn giải thích thì màn hình trước mặt Phó Thiên Thiên bỗng nhiên phụt tắt, hình ảnh của ông cụ Phó lập tức biến mất trước mặt cô.
Điều này khiến Dê Đen cũng ngạc nhiên, chỉ cho là mạng chập chờn.
Phó Thiê3n Thiên vừa nhìn đã nhận ra dấu giày của Phó Linh Nguyệt.
Hoa văn trên để của đôi giày cao gót mà cô ta đi hôm nay giống hệt với dấu gi9ày dính dầu dưới đất.
Phó Thiên Thiên ơi là Phó Thiên Thiên, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay.
Xem camera giám sát thì thấy sau khi đưa Phó Thiên Thiên đến, chiếc xe kia liền rời đi, để cô đứng một mình ở đó.
Dê Đen cười nhẹ:
Đúng vậy, cô Phó, không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau sớm như vậy.
Cô lạnh lùng nhìn hắn:
Ông nội tôi đâu?

Cô Phó đừng gấp, ông cụ Phó hiện đang làm khách ở chỗ tối.
Ông cụ rất khỏe, chỉ cần cô hợp tác thì chúng tôi sẽ thả cô và ông cụ đi.
Phó Thiên Thiên:
Muốn tôi hợp tác với các anh cũng được, nhưng tôi nhất định phải nhìn thấy ông nội tôi đã.

Điều này đã khẳng định suy đoán của cô, cô ta quả nhiên đã làm chuyện thất đức bất trung, bất hiếu.
Trong6 một căn phòng nhỏ bên ngoài nhà máy lọc dầu có một màn hình LCD, thông qua màn hình LCD có thể nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của nhà máy.
Phó Linh Nguyệt đang ngồi trước màn hình, nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng giữa nhà máy với ánh mắt đầy phấn khích.
Đó là một chiếc xe tải lớn, toa xe rất to.
Khi xe dừng lại trước mặt hắn và Phó Thiên Thiên, ba mặt cửa liền mở ra.
Phó Thiên Thiên liếc nhìn con hổ, ánh mắt hiện vẻ mỉa mai.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.