Chương 599: Lấy việc công làm việc tư
-
Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn
- Tuyết Sắc Thủy Tinh
- 1060 chữ
- 2022-02-10 01:11:35
Trong lúc chờ đợi câu trả lời của cô, Bùi Diệp đang nghĩ cách ứng phó với tình huống sẽ xảy ra.
Phó Thiên Thiên đã nhì8n thấy hết tất cả vẻ mặt của anh lúc này.
Bùi Diệp nhướng mày.
Tuy bây giờ anh không thể bắt được bọn chúng, nhưng đội vệ sĩ nhà họ Bùi sẵn sàng hỗ trợ quân đội và cảnh sát cùng truy lùng bọn chúng để bù đắp sai lầm. Không biết đội trưởng Lương có đồng ý không?
Lúc trước em rất giận, nhưng chuyện anh làm cũng đã rồi. Có điều, nếu anh thật sự muốn khiến em nguôi giận cũng được thôi. Giờ anh đi bắt trùm ma túy về đây cho em.
Vẻ mặt Bùi Diệp thoáng cứng đờ.
Anh cười gượng:
Tài sản của anh cũng là của em. Hai ta là vợ chồng, những thứ đó đều là của em hết. Ở Vân Thành, em là thứ nhất, anh là thứ hai...
Phó Thiên Thiên:
...
Bùi Diệp:
...
Tiêu rồi, lần này lại chạm phải
vảy ngược
của cô rồi.
Bùi Diệp liếm nhẹ môi cô một cách yêu thương rồi mới buông cô ra.
Đây là căn cứ, sẽ có người đi vào bất cứ lúc nào. Huống hồ còn có Lữ Quảng luôn phòng anh như phòng kẻ cướp đang canh gác ngoài cửa. Anh và cô không thể làm chuyện
quá
hơn, ai mà biết liệu anh ta có xông vào
Không phải là không bằng lòng, ngặt nỗi, anh cũng không biết bọn chúng đang ở đâu.
Cô nói trúng tim đen của anh:
Chỉ vì anh đã bắt người do bọn chúng cử đến chỗ anh làm nhân chứng cho anh và đã giết hắn?
Giọng điệu rất mạnh mồm, nhưng đúng là anh có bản lĩnh thật.
Ồ, Tổng giám đốc Bùi quả nhiên rất lợi hại.
Phó Thiên Thiên lạnh nhạt nói:
Phải rồi, còn có quan hệ với bọn buôn ma túy nữa cơ mà!
Anh còn đáp trả cô nhanh hơn. Trong lúc hôn nhau say đắm, họ mở ra một cuộc chiến phân tranh lâu dài.
Kết thúc nụ hôn, quần áo cả hai đều hơi xộc xệch. Đôi môi cô hơi sưng đỏ.
Đây chính là mục đích chuyến đi này của anh.
Hỗ trợ cô lùng bắt bọn buôn ma túy, để anh có thể ở bên cô.
Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Bùi thị mà lại nịnh nọt cô thế này, vậy là đã đủ.
Cô khẽ xoa trán và thở dài.
Nghĩ vậy, cô bèn trả lời:
Việc đó không phải là không được. Trừ khi... anh không gây cản trở cho bọn em.
Bùi Diệp nhếch miệng cười.
Trên thực tế, trước đó cô quả thật rất giận anh. Dù sao thì bọn họ cũng đã 3sắp tóm được trùm buôn túy, chỉ vì anh cản trở từ nên kế hoạch của bọn họ mới thất bại, để hắn trốn thoát.
Hắn có rất9 nhiều ma túy trong tay, nếu để số ma túy đó tràn vào thị trường thì hậu quả sẽ khôn lường.
bất cứ lúc nào hay không.
Nụ hôn vừa rồi đã khiến cơ thể anh có phản ứng.
Anh bèn thành thật gật đầu, đáp:
Ừ.
Chẳng phải vừa rồi anh nói chỉ cần em nói ra việc gì, anh cũng sẽ dốc sức làm cho em sao?
Cô thoáng nhìn anh với vẻ chế giễu. Anh thản nhiên chớp mắt với cô, sau đó liếc nhìn ra ngoài cửa.
Anh chàng Lữ Quảng kia có ý với em thì phải?
Bùi Diệp nói với giọng có vẻ ghen tuông.
Nhìn thấy nụ cười của cô, ánh mắt Bùi Diệp trở nên sâu hơn, càng chăm chú và rực lửa hơn.
Ánh mắt cô cũng trở nên nóng bỏng. Nhiệt độ của cả hai đột ngột tăng lên.
Nhưng bản thân cô cũng bi6ết rằng anh không thể vô duyên vô cớ hợp tác với bọn buôn ma túy. Sau khi biết lí do, cô đã mềm lòng.
Cô biết... anh 5có lí do của mình, mà lí do này thực sự khiến cô đau lòng.
Ánh mắt cô dừng lại trên đôi môi anh.
Cô luôn là người tuân theo khát vọng tâm lí của bản thân. Cô vịn vào vai Bùi Diệp, hôn lên môi anh.
Phó Thiên Thiên nheo mắt:
Thế nào? Tổng giám Bùi không bằng lòng sao?
Anh lại cười gượng.
Tất nhiên là không rồi, thủ trưởng của anh ạ.
Anh mỉm cười nhìn cô.
Khóe miệng Phó Thiên Thiên cũng nhếch lên.
Bùi Diệp:
...
Đúng là không thể giấu được Thiên Thiên của anh chuyện gì.
À, em không giận thì tốt. Còn nếu em giận...
Đầu óc Bùi Diệp
nảy số
rất nhanh:
Thì anh lại tiếp tục dỗ dành! Chỉ cần em nguôi giận, em bảo anh làm gì cũng được.
Cô như cười như không mà nhìn anh:
Bảo anh làm gì cũng được à?
Tất nhiên rồi. Thiên Thiên, em muốn làm gì? Cứ giao cho anh!
Anh vỗ ngực bảo đảm:
Anh có thể lực khắp Vân Thành. Anh mà xưng thứ hai, e rằng chẳng có ai dám xưng thứ nhất. Nếu chuyện mà đến cả anh còn
không làm được, sợ là... không người nào ở Vân Thành có thể làm được.
Phó Thiên Thiên vừa chỉnh lại quần áo của mình vừa trả lời:
Bọn em chỉ là đồng đội, chắc hẳn anh ta khá kính phục em.
Chỉ kính phục thôi sao? Chỉ đơn giản là kính phục mà anh ta đã bảo vệ cô như vậy. Hơn nữa, lần đầu gặp mặt mà đã đến mức độ này thì quả thật hơi quá.
Anh đã luôn đợi cô với tâm trạng thế nào? Hơn nữa, còn đợi lâu như vậy...
Nhìn vẻ mặt thận trọng của Bùi Diệp, Phó Thiên Thiên lạnh lùng trừng mắt với anh:
Em giận anh thì sao, mà không giận anh thì sao?
Phó Thiên Thiên liếc nhìn anh, biết tỏng hành động lấy việc công làm việc tư này của anh.
Hai người đã nửa năm không gặp, bây giờ gặp lại, cô cũng rất nhớ anh, giữ anh lại bên cạnh cũng chẳng có hại gì.
Có điều, cô đã nói thế, anh cũng không tiện nói thêm gì nữa, để tránh bị cô cho rằng anh là người chồng ghen tuông vô cớ. Mặc dù anh cũng sắp trở thành như vậy thật.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.