Chương 666: Lấy đạn ra trước


họ, điều này giúp họ xuyên thủng phòng tuyến một cách thuận lợi.

Phó Thiên Thiên và Ngưng Sương hành động rất ăn ý. Qua mức8 độ ra tay của cô ta, có thể thấy cô ta thật sự rất nóng lòng giải cứu Chung Bình Quân.

Khi hai người họ đi đến một góc, P3hó Thiên Thiên vừa định đi vào thì đột nhiên có người chui ra từ phía sau định bắn ám khí vào cô. Ngay khi cô chuẩn bị ra tay thì 9Ngưng Sương ở sau lưng cô thình lình rút ra một con
nhanh chóng hạ gục một nửa số người trong căn cứ.
Cuối cùng, bọn họ đã tìm được tung tích của Chung Bình Quân từ một kẻ trong nội bộ.
Bọn họ đi thẳng đến nơi giam giữ hắn.
Cô ta lập tức công Chung Bình Quân lên. Lúc này hắn đột nhiên tỉnh táo hơn phần nào, khẽ mở mắt, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Phó Thiên Thiên.

Cô Phó...
Hắn cất giọng yếu ớt, khẽ gọi cô:
Cô không sao chứ?

Cô nhíu mày:
Anh tỉnh rồi à? Giờ anh cảm thấy thế nào?

Trên đường đi, bọn họ quật ngã từng thành viên của tập đoàn tội phạm. Phòng giam được làm hoàn toàn bằng sắt, Chung Bình Quân đang nằm thoi thóp dưới đất. Kẻ canh chừng nhìn hắn với vẻ ghét bỏ và đạp một
phát vào người hắn.
Nhìn thấy cảnh này, Ngưng Sương đang nấp trong bóng tối đã không chịu nổi nữa, lập tức lao ra đá tên kia ngất xỉu ngay tức thì.
Lúc thủ lĩnh của tổ chức Hắc Long dẫn theo lực lượng tinh nhuệ trở về, thấy Chung Bình Quân đã được cứu thoát, cổng lớn của căn cứ bị phá hủy, hắn ta nổi trận lôi đình, yêu cầu đàn em lập tức lục soát toàn thành
phố, bắt bằng được người đã cứu Chung Bình Quân.
Chiếc xe chở Chung Bình Quân chạy thẳng vào căn cứ của phân đà Thông U Các.
Đồng bọn của hắn thấy thế liền nổi giận, cảnh giác hỏi:
Cô là ai? Cô vào đây bằng cách nào?

Hắn vừa nói vừa ấn công tắc báo động trên tường.
Ngưng Sương phản ứng rất nhanh, cấp tốc xoay người lại định đá tên kia, nhưng động tác của cô ta vẫn quá chậm.
Khoảng mười phút sau, bọn họ đã rút khỏi căn cứ của tổ chức Hắc Long. Vừa ngồi lên xe thì thấy người của tổ chức đó đang định đuổi theo, Phó Thiên Thiên liền nổ súng bắn thẳng vào công căn cứ của bọn chúng.
Cánh cổng bê tông cốt thép tức thì nổ tung thành từng mảnh, đổ sập xuống, chặn đường đám người đang đuổi theo kia.
Khi bọn chúng chui ra khỏi đống đổ nát, xe của bọn họ đã chạy mất hút.
Từ đầu đến cuối đều là Ngưng Sương bảo vệ hắn, cõng hắn lên xe xuống xe.
Khi đến nơi, cô ta lại kéo hắn ra khỏi xe, cõng hắn trên lưng. Cho dù người bên cạnh có muốn giúp đỡ, cô ta cũng không để họ động tay vào.
Phó Thiên Thiên đứng một bên nhìn cô ta cõng Chung Bình Quân vào nhà. Cô tinh mắt trông thấy bắp chân trái của cô ta có một lỗ máu.
Một âm thanh chói tai vang lên khắp bên trong căn cứ, đánh động nửa số thành viên còn lại của chúng. Bọn chúng cùng lúc tập trung về phía bên này.
Phó Thiên Thiên nhìn Ngưng Sương với vẻ mặt u ám, còn cô ta thì tỏ ra chột dạ.
Cô lạnh lùng nhắc nhở cô ta:
Cô còn không mau công hẳn ra ngoài. Tiếp tục lề mề thì cứ ở lại đây làm bia đạn nhé.

dao găm, cắt cổ đối phương trong nháy mắt.
Hai người liếc nhìn6 nhau rồi không hẹn mà cùng đi tiếp về phía trước. Những người khác đi theo sau họ, chỉ để một người ở lại bên ngoài để cảnh giới 5và yểm trợ.
Bởi vì lực lượng tinh nhuệ chủ lực của căn cứ Hắc Long không có ở đây nên bọn họ dễ dàng xâm nhập vào trung tâm căn cứ. Cộng thêm nhóm người Phó Thiên Thiên và Ngưng Sương đã có sự chuẩn bị từ trước, bọn họ
Phó Thiên Thiên nói đầy ẩn ý:
Người anh cần cảm ơn không phải là tôi mà là Ngưng Sương kìa. Chính cô ấy đã nhờ tôi đi cứu anh.

Chung Bình Quân cúi đầu nhìn người đang cõng mình. Ngưng Sương chỉ cười chua chát và nói:
Có lời gì cứ để ra ngoài rồi nói sau.

Sau đó cô ta cũng hắn, còn Phó Thiên Thiên đi trước mở đường.
Do tên kia đã nhấn chuông báo động nên những người trong căn cứ đã nhanh chóng tập trung về phía bên này. Có điều chúng đều không phải là đối thủ của Phó Thiên Thiên. Cô và nhóm của Tăng Nguyệt Nguyệt
trong ngoài phối hợp nên nhanh chóng ra được khỏi căn cứ.
Sau khi đi đến khoảng đất trống, cô bảo Ngưng Sương đưa Chung Bình Quân đi trước, còn mình thì dẫn theo một vài thành viên của Thông U Các yểm trợ phía sau.
Hắn cực kỳ nhếch nhác, gần như chỉ còn da bọc xương nhưng vẫn nói với giọng điệu xấu xa:
Tôi... ổn lắm, không chết được đâu. Cảm ơn cô đã đến cứu tôi.

Bấy giờ Ngưng Sương đang công hẳn mới cảm thấy cõi lòng chua xót.
Trong mắt hắn chỉ có Phó Thiên Thiên.
Lúc cô ta bước đi, máu từ vết thương trào ra chảy dọc xuống, để lại từng vệt máu trên mặt đất.

Bác sĩ mà Woli mời đến đã đợi sẵn trong phân đà.

Ngưng Sương đặt Chung Bình Quân lên giường trong phòng khách. Vừa xong, cô ta lảo đảo suýt ngã, nhưng một bàn tay đã đỡ lấy cô ta.

Cô ta quay đầu lại thì thấy Phó Thiên Thiên đang đỡ mình. Cô ta hơi bất ngờ.


Cảm ơn cô.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.