Chương 705: Em đến đón anh à?


Ông ta lại không hề có ý phòng thủ khi anh tấn công, cứ thể hứng trọn cú đấm của anh. Bởi vì động tác của anh quá nhanh nên cô hoàn toàn không8 kịp ngăn cản.

Cuối cùng, Woli nôn ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất.
Mạnh Khai kinh ngạc nhìn hai người Bài, Phó bình tĩnh đứng ở một bên, dường như nhận ra điều gì đó.

Các chủ, đà chủ Woli...

Nhìn máu tươi không ngừng trào ra từ miệng ông ta, trong mắt cô hiện lên một thoáng không nỡ, cô gật đầu:
Được, tôi hứa với ông.

Woli mỉm cười thanh thản.
Nói rồi, ông ta từ từ nhắm mắt lại, trút hơi thở cuối cùng.
Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh Woli tắt thở trong vũng máu. Họ kinh hãi, vội vàng đi tới. Tiếu Nhiệm lo lắng, vỗ nhẹ vào mặt ông ta.
Cô lạnh lùng liếc xéo anh ta:
Sao? Anh muốn bảo thù cho đà chủ Woli à?


Tất nhiên rồi. Ông ta là người của Thông U Các chúng ta. Mà chuyện của Thông U Các đương nhiên là chuyện của tôi. Ông ta chịu oan ức lớn như vậy, tôi phải lấy lại công bằng cho ông ta.

chết vì bạo bệnh mà là bị giết! Hơn nữa...

Anh ta còn chưa nói hết câu thì Mạnh Khai đứng bên cạnh liền cau mày nhắc nhở.

Cảm ơn... Các chủ.

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, ông ta cảm thấy được an ủi.
Cô khẽ hừ nhạt:
Nói như thế có nghĩa là, đà chủ Woli phản bội Thông U Các, anh cùng phạm tội cùng ông ta?


Đương...
Tiếu Nhiệm còn chưa nói xong thì chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tiêu Nhiệm, đừng nói nữa.

Anh ta trừng mắt nhìn Mạnh Khai:
Đà chủ Woli bị giết, tại sao em không thể nói điều này? Nói thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng là đà chủ quyền cao chức trọng của Thông U Các chúng ta. Sao một chuyện lớn như
Trong ánh mắt có sự khao khát, ông ta khẽ nói:
Tôi... vốn không thích ở lại nước S này. Chỉ vì khi đó Walker đang ở nước S nên tôi mới đến đây. Nhưng bây giờ Walker đã không còn ở đây nữa, tôi cũng không muốn
tiếp tục ở lại nơi này. Tôi có thể xin cô mang tro cốt của tôi về nước Z không? Tôi muốn... về nhà!


Á, đau! Mạnh Khai, tay đứt ruột xót, ngón chân cũng là ngón, giẫm lên đau lắm biết không. Em nói sự thật, anh cứ giẫm em làm gì?

Mạnh Khai quả thật không chịu được nữa, bèn nhắc anh ta:
Về nguyên nhân cái chết của đà chủ Woli, Các chủ nói thế nào thì cứ như thế đó đi.


Vâng.

Nhưng Tiêu Nhiệm đang nằm bò dưới đất lại là người có dây thần kinh thô. Sau khi nghe cô nói, anh ta lập tức đứng phắt dậy như con nhím xù lông:
Cái gì? Đột ngột phát bệnh? Đà chủ Woli hoàn toàn không phải
lại không nghĩ nhiều như vậy mà trực tiếp ra tay với ông ta.
Trước câu hỏi của cô, Woli mỉm cười, sắc mặt đã trắng bệch.
Sao đột nhiên lại liên quan đến việc cùng phạm tội ở đây?
Mạnh Khai vẫn luôn ra sức nháy mắt với anh ta, lúc này đành ôm trán, không biết nên làm thế nào.
thể này lại có thể nói một cách vô trách nhiệm như vậy?

Mạnh Khai giẫm lên chân anh ta một cái:
Anh đã bảo em đừng nói nữa cơ mà!


Cứ lấy lí do là ông ta đột ngột phát bệnh, không cứu chữa được nên đã qua đời.

Nghe vậy, anh ta liền hiểu ra.

Có lẽ đây là kết cục tốt nhất của tôi. Tôi đã sống nửa đời người và gần như chưa từng sống cho bản thân. Bây giờ, tôi muốn chọn con đường cho chính mình.


Con đường mà ông chọn là tìm đến cái chết sao?


Các chủ cảm thấy tôi rất vô tích sự, đúng không? Nhưng tôi lại cảm thấy bây giờ là lúc lòng tôi thoải mái nhất. Rốt cuộc, tôi đã hiểu tại sao em trai tôi lại bằng lòng giơ tay chịu trói. May mà tôi chưa gây ra sai lầm lớn.
Các chủ nể mặt cựu Các chủ nên mới tha chết cho tôi, nhưng tôi không thể tha thứ cho bản thân. Giờ coi như tôi đã lấy công chuộc tội.

Đột nhiên, ông ta mở to mắt nhìn lên đỉnh đầu, nhưng lập tức chuyển từ kinh ngạc sang vui sướng.

Walker, em đến đón anh à? Anh... đi tìm em ngay bây giờ đây, em đi chậm thôi, chờ anh với!


Cho dù là Các chủ thì cũng phải biết phân rẽ phải trái chứ.
Anh ta nghiêm mặt, quay sang nhìn Phó Thiên Thiên:
Các chủ, đà chủ Woli đã bị giết hại. Cô nói xem, chuyện lớn như thế, chẳng phải Thông U Các chúng
ta nên tìm ra kẻ sát nhân và băm hắn thành muôn mảnh sao?

Phó Thiên Thiên khẽ nhắm mắt lại:
Hai người phụ trách lo hậu sự cho ông ta đi.


Nguyên nhân cái chết của đà chủ là?
Mạnh Khai thử dò hỏi.
Phó Thiên Thiên bước nhanh đến bên cạnh ông ta.
<6br>
Tại sao?
Cô hững hờ nhìn người đang nằm dưới đất và không ngừng nôn ra máu.
Vừa rồi cô đã nhận ra ông ta có điểm bất thường. Khi5 ông ta bất ngờ tấn công cô, cô đã biết rằng ông ta không thật sự muốn làm điều này mà là muốn tìm đến cái chết. Tuy nhiên, Bùi Diệp lo lắng cho sự an nguy của cô
Ông ta nhìn cô bằng ánh mắt cầu xin:
Các chủ, tôi sắp chết rồi. Trước khi chết, tôi có một việc muốn cầu xin cô.


Ông nói đi.


Đà chủ Woli, ông sao thế? Rốt cuộc là ai đã giết ông, tôi lập tức đi giết hắn.
Tiếu Nhiễm tức giận nói.
Vừa dứt lời, anh ta đột nhiên cảm thấy có ánh mắt lạnh lẽo chiếu sau lưng.
Bùi Diệp hơi ngạc nhiên trước hành động của ông ta.
Lẽ ra ông ta có thể tránh được cú đấm vừa nãy của anh nhưng ông ta lại không làm vậy.
Máu không ngừng tuôn ra từ miệng ông ta, c9hẳng mấy chốc, tấm thảm dưới đầu ông ta đã đẫm máu, toàn thân liên tục co giật.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.