Chương 706: Thiên thiên của anh vậy mà lại có lúc nghịch ngợm như vậy


Mạnh Khai nhìn anh ta với vẻ cưng chiều, rồi quay sang nhìn Phó Thiên Thiên.


Các chủ, tôi có thể đảm bảo với cô rằng Tiếu Nhiệm t8uyệt đối không hai lòng, mong cô bớt giận.

Sau khi nằm lên giường, Phó Thiên Thiên cảm thấy rất mệt. Hơn nữa, có anh ở bên nên cơ thể cô lập tức vào trạng thái thả lỏng, càng thêm buồn ngủ, ý thức đã trở nên lơ mơ.

Thỉnh thoảng.
Cô ngáp một cái rồi nói.
Lúc này, ngoài cửa thư phòng vẫn còn rất nhiều người. Dù sao cô cũng là các chủ của Thông U Các, nghĩ vậy cô liền đặt tay lên ngực anh và đẩy anh ra:
Anh bỏ em ra, em tự đi được.


Em đã sắp không đứng nổi nữa rồi mà còn muốn cậy mạnh. Nếu em không muốn anh có hành động quá đáng hơn trước mặt thuộc hạ của em thì tốt nhất em đừng có giãy giụa.

Anh rít qua kẽ răng:
Về địa điểm cụ thể, hẳn là em vẫn còn có ấn tượng chứ?

Chỉ cần có thời gian và địa điểm, anh sẽ cho người đi kiểm tra camera năm đó là có thể tìm ra thôi.
Bùi Diệp nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp:
Trước anh, em còn làm dáng vẻ đó với người đàn ông nào hả?

Chỉ cần cô nói ra tên của người đó, cho dù hắn có ở tận chân trời góc bể, anh cũng nhất định tìm ra hắn và giết luôn.

Vậy các anh đi đi.

Hai người khiêng thi thể Woli ra ngoài, trong thư phòng liền khôi phục sự yên tĩnh.
Cái chết của Woli khiến Phó Thiên Thiên vốn dĩ đã dùng quá nhiều sức lực càng thêm mệt mỏi. Cô xoa trán ngồi xuống bên bàn.
Cô thản nhiên nói:
Có hai người, nhưng em không nhớ tên.

Thế mà lại có những hai người!
Một thoáng buồn bã trong lòng cô đã tiêu tan bởi sự ầm ĩ của Tiêu Nhiệm. Cô đã cảm th3ấy bình tĩnh hơn nhiều, bèn xua tay:
Được rồi, các anh khiêng thi thể của Woli đi đi. Tôi nghĩ, tiếp theo nên nói với người trong
Các như thế nào, chắc hẳn các anh không cần tôi phải dạy, đúng không?

Hai người đồng thanh đáp:
Vâng, chúng tôi đã biết nên l6àm thế nào.

Phó Thiên Thiên:
...

Hành động quá đáng hơn có thể là gì? Bùi Diệp trông giống quân tử, nhưng lại thiếu đứng đắn khỏi phải bàn.
Cô lắc đầu:
Em chỉ hơi mệt thôi, nghỉ ngơi một lát là được.

Anh lập tức đứng dậy bế cô lên, định đi về phía phòng ngủ.
Bùi Diệp vui vẻ nhếch miệng cười, ôm cô sải bước trở về phòng. Anh đặt cô lên giường, chống hai tay ở hai bên người cô, cọ chóp mũi vào má cô:
Không ngờ Thiên Thiên của anh lại có lúc nghịch ngợm như vậy.

Bị anh phát hiện, cô không vội thu vẻ mặt đó đi, chỉ nhướng mày nói:
Bọn em là quân nhân, cần phải chấp hành đủ các nhiệm vụ. Trong khi đó cũng phải đóng đủ loại vai.

Bùi Diệp lo lắng nhìn cô.

Em không sao chứ?

Bùi Diệp vốn dĩ muốn tiếp tục trêu cô, nhưng vừa nghĩ đến việc rất có thể đã có người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ của cô lúc nãy, anh bỗng cảm thấy khó chịu.
Một lúc sau, anh sầm mặt:
Em thường đóng những vai như vừa nãy à?

Phó Thiên Thiên đã rất buồn ngủ, nhưng anh cứ hỏi mãi khiến cô không tài nào ngủ được. Cô trả lời với giọng thiếu kiên nhẫn:
Ấn tượng thì có, nhưng anh hỏi chuyện này làm gì? Hai người đó không còn trên đời
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.