Chương 734: Không sợ phó thiên thiên ghen


Cô đứng dậy, ghé vào sau ghế của Phó Thiên Thiên và nhìn Bùi Diệp bằng đôi mắt sáng rực, như thể vừa phát hiện ra châu lục mới.


Anh Bùi,8 anh Bùi...


Thấy Tăng Nguyệt Nguyệt ghé sát vào mình với khoảng cách gần, Bùi Diệp nhíu mày rụt người lại.
ngay sau khi cô nhập vào cơ thể này?
Nhớ lại lần đầu họ gặp nhau, Phó Thiên Thiên hơi cong khóe môi.
Phát hiện ra điều này, Bùi Diệp cười dịu dàng nhìn cô:
Thiên Thiên, em đang nghĩ gì mà vui thế?

Tăng Nguyệt Nguyệt lập tức xù lông đứng dậy.

Sao lại không được? Trước đây anh có thể đi nhận giấy đăng kí kết hôn với Thiên Thiên mà không mang theo hộ khẩu và thẻ căn cước của cô ấy. Sao đến tôi và Trịnh Tiên, anh lại không làm được?


Ai nói tôi không có thẻ căn cước và hộ khẩu của Thiên Thiên? Lúc đó tôi có mang theo nhé!

Mặc dù đã được cấp lại thẻ căn cước mới nhưng thẻ căn cước cũ vẫn có thể dùng được.
Tuy mẹ kế của cô không bị phán án tử nhưng sau này vẫn sống không bằng chết.
Cô biết, đó chắc chắn là do Bùi Diệp làm.
Phó Thiên Thiên:
...

Phó Minh Thanh tự tay đưa giấy tờ tùy thân của cô cho anh? Chuyện đó làm sao có thể?
Nói đến đây, cô sực nhớ đến một chuyện.
Tăng Nguyệt Nguyệt liền đực mặt ra, ngay cả Phó Thiên Thiên cũng cực kì kinh ngạc.

Lúc đó chắc hẳn anh không có thẻ căn cước của em thì phải. Còn sổ hộ khẩu nữa, sao anh lại có được sổ hổ khẩu? Anh...

Bùi Diệp cười tủm tỉm, đáp:
Đương nhiên là anh có thể lấy được, hơn nữa... còn là ba vợ tự tay đưa cho anh!

Nhưng vừa nói xong, cô liền loáng thoáng cảm nhận được một luồng hơi thở chết chóc t5ừ Phó Thiên Thiên phả tới.
Tăng Nguyệt Nguyệt vội giải thích:
Thiên Thiên, cậu yên tâm, tình cảm giữa tớ và Trịnh Tiên có thể nói là cực kỳ bền chặt. Tớ hoàn toàn chưa từng nghĩ đến việc sẽ ở bên người đàn ông khác, càng không có khả năng
thích anh Bùi.

Bùi Diệp:
Vậy cô nhìn tôi bằng vẻ mặt buồn nôn đó làm gì?

Tăng Nguyệt Nguyệt cười nịnh:
Tổng giám đốc Bùi à, nói thế nào tôi cũng là chị em tốt của Thiên Thiên, lại còn là đồng đội của cô ấy. Với tình cảm giữa hai chúng tôi, chắc hẳn tôi có việc gì cần nhờ anh giúp, anh...
cũng sẽ đồng ý chứ?


Chuyện này liên quan gì đến tôi?
Bùi Diệp tỏ vẻ khó chơi.
Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Cô thật sự muốn hắt một gáo nước lạnh vào mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn nén ý nghĩ này xuống.

Chuyện là, anh Bùi à, khi đó anh.
Tăng Nguyệt Nguyệt cố gắng kìm nén sự bất mãn đối với Bùi Diệp, tiếp tục nhìn anh với vẻ lấy lòng:
Anh có thể bí mật kết hôn với Thiên Thiên, chắc hẳn cũng có cách lấy được
giấy hôn thú của tôi và Trịnh Tiên...


Không được!
Không đợi cô nói xong, anh đã thẳng thừng từ chối.
Anh luôn là người đầu tiên nhận ra cảm xúc của cô.
Cô nhẹ giọng trả lời:
Không có gì?
Nếu biết suy nghĩ của cô, sợ rằng anh sẽ đắc ý đến vểnh đuôi.

Cô định làm gì đấy?3 Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói cho cô biết, ngoài Thiên Thiên ra, tôi sẽ không thích cô gái nào khác. Hơn nữa Thiên Thiên đang ở đây, cô quyế9n rũ tôi trước mặt vợ tôi, chẳng lẽ không sợ cô ấy
ghen, đầm cô một phát chết luôn sao?

Tăng Nguyệt Nguyệt thản nhiên nói:
Khô6ng đâu, Thiên Thiên sẽ không làm như vậy đâu, nhỉ?

Một năm trước, khi cô dùng mưu lật đổ mẹ kể của mình, Phó Minh Thanh đã bảo vệ bà ta, không để bà ta bị phán án tử hình, chuyện đó là nhờ Bùi Diệp. Ông ta đã đưa cho anh một số tài liệu mà đến giờ cô vẫn chưa
biết đó rốt cuộc là tài liệu gì. Hóa ra đó là hộ khẩu và thẻ căn cước của cô.
Sau khi cô nhập vào cơ thể của Phó Thiên Thiên thì thẻ căn cước đã biến mất và không thể tìm thấy, cho nên cô đã xin cấp lại căn cước.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy anh lại làm nhiều chuyện sau lưng có như vậy.
Cô có linh cảm, nếu cô không ở bên anh, không biết anh sẽ còn làm chuyện gì nữa.
Có điều, bất kể bao lâu đi nữa, cô vẫn sẽ ở bên anh, đây có lẽ là duyên phận chăng? Lần đầu tiên gặp anh, duyên phận của họ đã được sắp đặt sẵn, nếu không, tại sao cô lại gặp anh đầu tiên chứ không phải là ai khác
Cô không nói, anh cũng không hỏi.

Ừ, điểm này anh rất ngoan.

Cô chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn sang nói với Tăng Nguyệt Nguyệt:
Đồ tôi bảo cậu lấy, cậu đã lấy được chưa?


Tăng Nguyệt Nguyệt tự tin đáp:
Đương nhiên là lấy được rồi, đêm qua chúng ta vờn ông ta một trận lớn như vậy, ông ta khó mà giữ được vẹn toàn. Tớ nhân lúc ông ta không chú ý đã lấy trộm rồi đây.


Dứt lời, cô đưa con chip cho Phó Thiên Thiên:
Tớ đã xác nhận con chip này, nó chính là con chip của tên gián điệp kia. Không ngờ hắn lại đánh cắp nhiều cơ mật quốc gia của chúng ta như thế. Đáng tiếc là hắn đã chết
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.