Chương 735: Bẩm sinh!


Mẹ kiếp, hạ cánh khẩn cấp, đây rốt cuộc là chuyện gì? Nếu máy bay hỏng hóc ở đâu, không phải nên phát hiện ra trước khi ba8y sao?

Tuy nhiên mọi người không có thời gian để nghĩ nhiều. Sau khi phi công dứt lời, máy bay bắt đầu hạ cánh kh3ẩn cấp.
Phó Thiên Thiên:
...

Lúc Bùi Diệp, Ngô Danh, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai đi ra, họ nhìn thấy Tăng Nguyệt Nguyệt đang ngồi xổm bên góc tường bĩu môi và cầm que gỗ vẽ vòng tròn, vừa nhìn đã biết là đang tức giận.
Bùi Diệp gật đầu:
Hai tiếng cũng ngắn thôi, vậy chúng ta sẽ chờ hai tiếng, tôi khỏi cần gọi máy bay khác đến đây.

Tiêu Nhiệm sờ lên cái bụng đang kêu rột rột của mình:
Hai tiếng không lâu, nhưng bây giờ đã là giờ cơm trưa. Hay chúng ta tìm một quán ăn gần đây ăn gì đó đi.


Gì vậy?


Cậu ăn cái gì mà nơi đó to vậy?

Khi hai cô đứng bên ngoài chờ, Tăng Nguyệt Nguyệt nhìn chòng chọc vào ngực Phó Thiên Thiên với vẻ mặt ai oán.
Phó Thiên Thiên nghi hoặc nhìn xuống trước ngực.
Mọi người không còn tâm trạng đùa giỡn mà thắt chặt dây an toàn, buộc hết áo phao và dù ở dưới gầm ghế và9o người.
Trong số những người có mặt trên máy bay, ngoại trừ Bùi Diệp, Tiêu Nhiệm và Mạnh Khai, những người còn l6ại đều là quân nhân đã được học kiến thức cơ bản.

Thế nào? Máy bay bị hỏng cái gì?
Phó Thiên Thiên hỏi.
Tiêu Nhiệm:
Phi công nói chỉ là vấn đề nhỏ do máy bay gặp tầng khí lưu đè nén. Cho anh ta khoảng hai tiếng là anh ta sẽ sửa xong.

Tăng Nguyệt Nguyệt quay người lại, giận dữ nhìn Phó Thiên Thiên, ưỡn ngực ra:

Gì chứ? Bơm silicon sao? Bà đây dù thế nào cũng là cỡ B nhé, tớ mà cần phải đi bơm silicon à?
Phó Thiên Thiên là cỡ D mới không bình thường.
Tăng Nguyệt Nguyệt sờ ngực mình rồi quay người đi:
Bây giờ tớ không muốn nói chuyện với cậu!

Phó Thiên Thiên thản nhiên vạch trần:
Nếu cậu chê của cậu nhỏ, có thể đi bơm silicon.

Vốn dĩ họ định để hai người ở lại với hai cô để canh chừng bên ngoài, nhưng khi nghĩ đến kỹ năng đáng sợ của Phó Thiên Thiên, cả bốn đã cùng nhau đi thay quần áo.
Họ không lo cho sự an toàn của Tăng Nguyệt Nguyệt và Phó Thiên Thiên, mà lo cho người nào đó động tới hai cô.
Ngô Danh sờ mũi, bỏ đi.
Sau khi thay đồ xong, Tiêu Nhiệm lên máy bay để tìm viên phi công vừa làm nhiệm vụ kiểm tra máy bay. Một lúc sau, anh ta quay trở lại.
Với kĩ thuật của phi công, hơn mười phút sau, máy bay của họ đã đáp xuống một con sông.
Nước sông không sâu nhưng thân máy bay gần như đã chìm toàn bộ xuống nước. Vì thế khi xuống máy bay, mọi người đều bị ướt quần áo.
May mà trên máy bay có quần áo để họ thay. Sau khi lên bờ, họ tìm một chỗ khuất để thay sang quần áo sạch.
Đương nhiên là bốn người đàn ông để Phó Thiên Thiên và Tăng Nguyệt Nguyệt thay đồ trước, còn họ ở ngoài canh chừng, chờ hai cô thay đồ xong mới thay.
Mắt Ngô Danh sáng lên, chạy tới cười tít mắt hỏi:
Cô sao vậy Nguyệt Nguyệt? Mau, nói với tôi tại sao cô không vui? Nói đi để tôi ăn mừng với.

Tăng Nguyệt Nguyệt lườm anh ta:
Ha ha, nói để anh ăn mừng à? Được thôi, vặn đầu anh xuống cho tôi làm bóng để đá, thế nào?

Thấy mấy người Phó Thiên Thiên mặc áo phao và dù, ba người kia 5cũng lục tục mặc theo.
Máy bay bắt đầu xóc nảy dữ dội vì gặp tầng mây khí lưu và hạ cánh rất nhanh.
Phó Thiên Thiên bình tĩnh đáp lại hai từ:
Bẩm sinh!

Tăng Nguyệt Nguyệt:
...

Ngô Danh rụt cổ:
Chẳng phải tôi đang quan tâm cô sao?


Quan tâm cái rắm ấy! Tôi thấy anh chỉ muốn xem trò hề của tôi. Không có cửa đâu!

Bẩm sinh! Sao cô không có điều kiện bẩm sinh tốt như thế? Thật là bất công.

Sao vậy?
Phó Thiên Thiên không hiểu sao cô ấy lại hậm hực. Cơ thể có đúng là bẩm sinh mà.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.