Chương 903: Phiên ngoại 23


Lúc này, anh cũng đang nhìn cô.


, anh về khi nào vậy?



Ừ, anh cũng mới về được một lúc, có lẽ là khi em vẫn còn đang chiến đ8ấu.


Đây là tòa nhà chọc trời ở Vân Thành chúng ta thì phải?
Bà cụ Bùi bỗng cất tiếng hỏi.
Cô nhíu mày nhìn chiếc điều khiển trong tay bà Bùi và thuận miệng đáp:
Vâng.

Bà Bùi cau mày:
Tòa nhà này cao quá, xem tin tức còn thấy có người nhảy từ nóc tòa nhà, leo qua cửa sổ để giải cứu. Nguy hiểm quá, ai mà to gan thế, dám nhảy từ trên nóc nhà xuống. Người này đúng là liều mạng quá, không muốn sống nữa sao?


Muộn như vậy mới về, chắc chắn em buồn ngủ lắm rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi.

Cô nhếch khóe miệng, đáp:
Vâng.

Cô thầm cảm thấy may mắn, may mà anh không hỏi cô làm nhiệm vụ gì tối nay, và có xảy ra chuyện gì khi làm nhiệm vụ không.
Phó Thiên Thiên:
...

Cô còn định nói gì đó, nhưng anh dường như anh đã đoán được.
Có điều, việc này cũng không3 cần anh phải đoán, bởi vì cô không có thói quen ra ngoài lượn lờ vào buổi tối. Nếu cô ra ngoài vào buổi tối thì chỉ có thể là đi làm nhiệm v9ụ.
Tuy nhiên, ngón tay cô còn chưa chạm vào điều khiển thì anh đột nhiên nói:
Mẹ ơi, mẹ đưa điều khiển cho con.


Con cần điều khiển làm gì?


Mẹ cứ đưa cho con.


Thế thì tốt.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà sau đó anh không hỏi nữa, vì vậy tâm trạng của cô mới thả lỏng, còn cho rằng chuyện này cứ thế là xong.
Thấy cô càng chột dạ hơn, anh liền nheo mắt lại.
Cô lại lặng lẽ đưa tay về phía điều chiếc điều khiển trên tay bà Bùi, định giả vờ lỡ tay ấn nhầm nút chuyển kênh.
Ánh mắt anh nhìn cô vừa rồi khiến cô sinh lòng cảnh giác. Chắc chắn anh đã nghi ngờ, nếu để anh nhìn thấy cảnh đó thì sẽ thế nào? Cô nhất định phải ngăn chuyện này xảy ra.
Phó Thiên Thiên nghiêm túc nói:
Những hình ảnh này không thích hợp cho bà nội xem. Mẹ ơi, mẹ chuyển sang kênh sân khấu đi ạ.

Bà Bùi còn chưa chuyển kênh thì bà cụ Bùi đã lên tiếng trước:
Đợi đã, cứ xem một lúc đi, bà không nhất thế đâu.

Phó Thiên Thiên:
...

Bùi Diệp nghĩ bụng chắc chắn có trò mèo gì đó ở đây.
Anh vô tình hỏi:
Thiên Thiên, tôi qua em đi làm nhiệm vụ, vụ việc ở tòa nhà kia cũng có sự tham gia của quân đội. Em cũng tham gia nhiệm vụ này đúng không?

Cô cắn răng gật đầu:
Vâng.

Kênh này còn phát toàn bộ quá trình giải cứu tại hiện trường khi đó,
Ánh mắt Phó Thiên Thiên hơi thay đổi.
Cô nghiêm túc ngồi đó, bàn tay còn chuẩn bị cầm lấy điều khiển tivi. Có điều tay cô còn chưa chạm đến thì một bàn tay khách đã cầm lấy điều khiển trước.
Bà Bùi đưa điều khiển cho anh.
Phó Thiên Thiên trơ mắt nhìn bà Bùi đưa điều khiển cho Bùi Diệp, ngón tay cô vẫn đang giơ ra trong không khí.
Cô biết anh đã nhận ra.
Anh bước tới, đau lòng nắm lấy tay cô.
Sau này đi làm nhiệm vụ, em đừng ăn mặc phong phanh như thế này nhé.

Tay cô cũng đã lạnh ngắt.

Vâng.

Anh đã biết chuyện nên cô không lúng túng nữa, bây giờ có nói gì cũng vô dụng.

À, em quên nói với anh, tối nay em ra ngoà6i làm nhiệm vụ đột xuất. Trong thành phố xảy ra chuyện, thủ trưởng Cận gọi cho em, bảo em qua đó.

Bùi Diệp không muốn vặn hỏi cô đến5 cùng. Cô là quân nhân, phải phục tùng mệnh lệnh, điều này không có gì đáng trách. Anh cố ý chờ ở đây chỉ vì muốn đợi cô bình an trở về.
Bùi Diệp nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.
Bình thường có rất ít nói. Hơn nữa khi cả nhà xem tivi trong phòng khách, bình thường cô sẽ không lên tiếng. Bây giờ cô lại giục bà Bùi chuyển kênh, điều đó khiến anh nghi ngờ cô có mục đích.
Khi anh liếc nhìn về phía mình, cô càng chột dạ hơn, quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Nhưng ngay sau đó, anh bất chợt hỏi:
Nhiệm vụ tối nay không có gì nguy hiểm chứ?

Cô đi phía trước nên anh không nhìn thấy vẻ mặt cô đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Không anh.
Cô bình tĩnh đáp.
Hôm sau là cuối tuần, sau bữa sáng, Bùi Diệp hiểm khi rảnh rỗi ở nhà xem tivi cùng mọi người.
Tivi vừa bật lên là kênh tin tức, đang phát vụ giải cứu con tin tối qua.
Trong một văn phòng nào đó thuộc tòa nhà cao chọc trời của thành phố Vân Thành đã xảy ra một vụ phạm tội có tổ chức. Cảnh sát và quân đội đã có mặt cùng lúc để truy bắt các phần tử tội phạm.
Xong đời rồi!

Cô bèn đứng dậy:
Cả nhà cứ xem đi, con về phòng trước đây ạ.


Bà cụ Bùi và bà Bùi vừa định lên tiếng thì Bùi Diệp đã nói trước:
Em không sao chứ? Có chuyện gì cứ đợi xem xong tin tức này đã. Lát nữa bà và mẹ có chỗ nào không hiểu, em có thể giải thích cho họ.


Phó Thiên Thiên:
...


Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.