Chương 939: Phiên ngoại 59


Sau khi quyết định, hai người họ liền bắt đầu hành động.

Lão Văn nói thẳng với người canh chừng bọn họ:
Tôi muốn gặp c8hủ nhân của các anh, đưa tôi đi.
Người canh gác nhìn ông ta, nhíu mày:
Ông muốn gặp chủ nhân của chúng tôi để làm gì?

<3br>Sắc mặt lão Văn khó coi, vừa định lao về phía trước thì lão Mặc lập tức nháy mắt với ông ta, bảo ông ta kiềm chế lại. Ông t9a đành phải mỉm cười:
Chủ nhân của các anh bắt chúng tôi tới đây không phải là muốn chúng tôi khuất phục bà ta sao? Bây giờ t6ôi muốn khuất phục bà ta. Anh dẫn tôi đi gặp bà ta đi.

Nghe ông ta nói vậy, người canh gác gật đầu, sau đó nói người 5bên cạnh đi chuyển lời.
Chốc lát sau, người kia trở về nói với lão Văn:
Chủ nhân của chúng tôi nói là muốn gặp ông, ông đi qua đây!

Ông ta đứng dậy, bứt đứt dây xích. Thấy ông ta đột nhiên ra tay, những người khác nhất trí lao vào bắt ông ta.
Biết lúc này không thể hiểu chiến, lão Mặc lập tức tấn công về phía trước, dễ dàng quật ngã mấy người trong vòng vây và bỏ chạy. Vì lính canh đã giảm đi phân nửa, lão Mặc lại đột nhiên lao ra thế kia, những người khác không kịp chuẩn bị đã bị ông ta hạ gục.
Bấy giờ ông ta đã kinh động đến họ, họ liền nhấn vào dụng cụ nào đó, ông ta lập tức không thi triển năng lực được.
Ông ta lao thẳng ra ngoài, thấy có lính đuổi theo, ông ta lập tức nấp vào bên cạnh để tránh họ. Trong thời gian ở đây, hai người các ông liên tục bị mụ phù thủy gọi đến, ông ta cũng đại khái biết được địa hình nơi này. Có lẽ đã đoán được lối ra ở đâu, sau khi thoát khỏi lính canh, ông ta liền chạy về phía lối
Thấy thế, những lính gác nhìn sang chỗ khác, không nhìn ông ta nữa.
Khoảng năm phút sau, thấy thời cơ đã đến, lão Mặc đột nhiên mở mắt ra, giơ tay lên. Những người vốn đang đứng trước mặt ông ta đột nhiên đập mạnh đầu vào nhau, lập tức ngất xỉu.

Sao lại như vậy? Vừa rồi tôi đến gặp mụ ta, mụ ta bảo là có việc cần đến thư phòng rồi ở lì trong đó. Đó là cơ hội chạy trốn tốt nhất, sao ông không nắm bắt?
Lão Văn lộ vẻ mặt tiếc nuối.
Vừa nhớ lại lúc nãy bị mụ phù thủy kia sờ mặt, lão Văn liền nổi da gà, cầm giấy lau sạch mặt mình, lau đến khi mặt đỏ ửng, sắp rớm máu mới thôi. Lão Mặc lại lạnh lùng nhìn ông ta:
Ông nghĩ xem sao dây xích của tôi lại đột nhiên trở nên to như thế này?

Đứng ở góc rẽ, ông ta nhìn về phía lối ra. Ông ta phát hiện chẳng có một lính canh nào ở đó. Ông ta không kiểm soát được lý trí, nghĩ rằng tính mạng mình đang nằm trong tầm mắt bèn chạy thẳng về phía lối ra, lòng đầy hi vọng sẽ có thể trốn thoát, còn thầm chê bai thực lực của mụ phù thủy kia cũng chỉ đến thế.
Chạy tới cửa, ông ta ấn cái nút bên cạnh. Cửa mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Đúng thế, vừa rồi ông ta đã nghĩ vậy.
Người đàn bà tóc bạc mỉm cười:
Không phải tôi bảo ông ngoan ngoãn ở bên dưới sao? Tôi đã từng nói rằng nếu các ông không ngoan thì sẽ bị phạt. Không nghe lời như thế này, là muốn... bị phạt sao?

Lâu ngày không thấy ánh nắng khiến ông ta cảm thấy vô cùng ấm áp, còn khiến ông ta ngửi thấy mùi của sự tự do.
Tuy nhiên, khi ông ta định xông ra cổng lớn, cảnh tượng trước mắt lại khiến ông ta bỗng nhiên dừng bước, hoảng sợ nhìn người ở trước mặt.
Lúc ông ta bị đưa về chỗ cũ, một lát sau lão Văn cũng được đưa về.
Thấy lão Mặc vẫn ở nguyên chỗ cũ, lão Văn ngạc nhiên mở to mắt.
ra
Không biết có phải ảo giác của ông ta hay không mà trên đường rất ít người đuổi theo, khiến quá trình chạy trốn của ông ta trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Lão Mặc sờ đầu, cười ha ha:
Ôi, bà hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi! Là tôi đi dạo rồi lỡ chân đi đến đây. Bây giờ tôi sẽ quay về ngay.

Lão Mặc vừa mới quay người, người đàn bà tóc bạc cười khẩy một tiếng rồi đi theo sau ông ta.

Bà... sao bà lại ở đây?
Lão Mặc khó tin nhìn người đàn bà tóc bạc.
Bà ta cười mỉa:
Sao hả? Ông nghĩ bây giờ tôi nên ở đâu? Bị bạn của ông giữ chân ở bên dưới à?
Lão Mặc:
..


Không phải ông bảo tôi giữ chân mụ ta để ông trốn đi sao? Sao ông còn ở đây?
Việc này không giống trong kế hoạch của bọn họ.
Lão Mặc lạnh lùng nhìn lão Văn:
Tôi đã trốn rồi, nhưng chưa kịp chạy lại bị bắt về.

Lão Văn phủi bụi trên người, đứng dậy đi theo người nọ.
Sau khi ông ta đi ra ngoài, phân nửa lính canh bên ngoài liền đi theo.
Ông ta đoán rằng chắc là vì lão Văn đã khuất phục nên những người khác tạm thời buông lỏng cảnh giác.
Thoáng chốc, ông ta đã chạy tới gần lối ra.
Trước khi rời đi, lão Mặc nháy mắt với lão Văn, lão Văn khẽ gật đầu
Lão Mặc ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhắm hờ, trông như đang trầm ngâm.
Mụ phù thủy đang đứng ở giữa cửa ra vào, đứng bên cạnh bà ta là mười mấy tên thuộc hạ chặn kín con đường phía trước. Vốn tưởng rằng con đường sống đã ở ngay trước mắt, vậy mà lại phát hiện mình hoàn toàn chưa hề chạy thoát.
Người lão Mặc khẽ run.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.