Chương 940: Phiên ngoại 60


Bùi Diệp nhìn thoáng qua địa hình rồi nhíu mày:
Thiên Thiên, em nói lão Văn và lão Mặc ở đây à?


Phó Thiên Thiên nhìn về ph8ía khoảng đất cách đó không xa, hơi nhếch môi:
Đúng vậy.



Nhưng xung quanh đây đâu có cái gì đâu.

Phải công nhận là đôi khi Tăng Nguyệt Nguyệt cũng có một ít tác dụng.
Khi cánh cửa được mở ra, lập tức có hai người lao ra từ bên trong. Bùi Diệp và Phó Thiên Thiên tức thì tóm lấy họ, đánh họ bất tỉnh chỉ bằng một chiều.
Cô tiện tay giật lấy điều khiển từ xa của một tên. Đó là máy truyền tín hiệu, cô đã lấy được điều khiển từ xa trước khi người đó gửi tín hiệu đi. Năng lực của cô không bị ảnh hưởng bởi tòa nhà dưới lòng đất này. Sau khi đi vào, cô dụ người đến chỗ Bùi Diệp, Hai vợ chồng họ phối hợp với nhau, còn vệ sĩ của nhà họ Bùi thì nhận nhiệm vụ vứt người vào góc khuất.
Nhận được tín hiệu của cô, Bùi Diệp lập tức sai thuộc hạ bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Cuối cùng một người tìm thấy dấu vết để lại trong một đống đổ nát, hai vợ chồng ngay lập tức đến chỗ người đó. Cánh cửa trước mặt là một cánh cửa bằng kim loại, hơn nữa còn được gia công đặc biệt, người bình thường không thể nào mở cánh cửa đó ra một cách dễ dàng.
Phó Thiên Thiên lấy mặt dây chìa khóa trên cổ xuống, biến cái chìa thành con dao.
Loại cửa này không thể mở chỉ với một con dao, chiếc mặt dây chìa khóa trên tay Phó Thiên Thiên đã được biến thành một con dao nhỏ và một cây kim theo ý cô.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa trước mặt đã bị cô cạy ra.
Khóe miệng Bùi Diệp co giật.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thiên Thiên và Bùi Diệp suôn sẻ đi vào giữa biệt thự dưới lòng đất.
Lúc định tiếp tục đi về phía trước, cô đột nhiên đưa tay cản Bùi Diệp.

Sao vậy? Không đi nữa à?


Em học cái này ở đâu đấy?

Cô bình thản đáp:
Trước đây khi làm nhiệm vụ với Tăng Nguyệt Nguyệt, để giết thời gian, cô ấy đã sử dụng sóng radio để dạy em nhiều cách cạy cửa khác nhau, nhất là một số loại cửa đặc biệt. Em đã từng thấy cô ấy cạy loại cửa này nên cũng học được chút chút.

Bùi Diệp:
...


Nơi có thể gi3ấu người, không giống với mấy tòa nhà trên mặt đất.
Bùi Diệp lập tức hiểu được cô đang nói gì, bèn nhìn xuống đất.
Anh địn9h cho người xuống lòng đất kiểm tra để tìm lối vào, nhưng cô đã kịp thời ngăn cản.

Trước tiên đừng manh động.


Hiện tại em định làm thế nào?


Trước tiên cứ chờ xem sao đã.


Chờ Chờ bao lâu?

Bùi Diệp không biết cô muốn làm gì, cũng bước lên theo, thấy cô dùng dao hí hoáy gì đó trên cánh cửa.
Em đang làm gì vậy Thiên Thiên?


Cạy cửa!
Cô trả lời như chuyện dĩ nhiên.
Tất nhiên là anh biết cô đang cạy cửa. Nhưng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm việc này.
Cô chỉ vào một nơi:
Lão Mặc và lão Văn đang ở bên kia, anh đến đó cứu họ đi.


Vậy còn em?
Bùi Diệp nhíu mày.
Phó Thiên Thiên cười:
Em còn chuyện khác phải làm.
Anh lo lắng nắm tay cô:
Thiên Thiên, chúng ta cùng đi cứu hai người họ rồi cùng nhau trở ra.
Cô lắc đầu:
Nếu không có người ngăn chặn mụ ta, tất cả chúng ta sẽ không ra khỏi đây được.


Trước đây em không biết, nhưng mà...

Cô lấy ra một cái radio, nhét tai nghe vào tai, không biết đang bấm gì trên máy. Khoảng mười phút sau, cô đột nhiên mở đôi mắt khép hờ, nói:
Ngay bây giờ!

Anh gật đầu.

Không phải chờ thời gian, mà là chờ thời cơ.


Thời cơ nào?

Phó Thiên Thiên nhìn về phía tháp phát tín hiệu cách đó không xa, khẽ nhếch miệng.

Tháp tín hiệu kia sẽ phát ra tín hiệu vô số lần vào một thời điểm nhất định mỗi ngày. Khi nó phát tín hiệu mạnh nhất thì bên dưới sẽ yếu nhất, lúc đó chính là thời cơ tốt nhất.

Bùi Diệp nhìn theo hướng cô chỉ.

Sao em có thể biết được khi nào tín hiệu sẽ mạnh nhất?
Anh nhíu mày.

Ch6ẳng lẽ không cần mau chóng cứu hai người họ hay sao?


Phải cứu, nhưng không thể hành động khinh suất. Bây giờ anh cử người5 lục soát xung quanh sẽ chỉ bứt dây động rừng, hơn nữa...
Phó Thiên Thiên hơi nhếch môi:
Người bình thường e rằng không phải là đối thủ của bà ta.

Nghe cô nói vậy, anh biết rằng năng lực của đối phương không thấp.

Anh sẽ bảo Nghiêm Luật dẫn người đi cứu lão Mặc và lão Văn, còn anh đi với em.


Cô mỉm cười nhìn anh:
Em biết là anh lo cho em, nhưng một mình em có thể tự ứng phó được, anh yên tâm!



Nhưng mà.


Phó Thiên Thiên sầm mặt:
Đây là lệnh, anh là một thành viên của đội đột kích Hắc Ưng, còn em là chỉ huy của đội, chuyện này anh phải nghe em. Anh đi cứu người đi, bên này cứ giao cho em.


Bùi Diệp:
...


Sắc mặt cô vẫn khó coi:
Nếu anh không nghe lệnh của em cũng được. Chờ sau khi chúng ta ra ngoài, anh sẽ phải rời khỏi đội đột kích Hắc Ứng!
Bùi Diệp:
..

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.