Chương 953: Phiên ngoại 73


Phó Thiên Thiên thản nhiên nói:
Trước khi đưa ông đến cơ quan chức năng, tôi sẽ không để ông chết đâu.


Sau đó, cô bảo Bùi Diệ8p:
Anh tìm tạm một thành viên trong đội vệ sĩ để băng bó, cầm máu tạm thời cho ông ta, đảm bảo ông ta không chết trước khi về nước đề3n tội là được.


Khóe miệng anh nhếch lên:
Được.

Ông ta vừa định cất lời, Phó Thiên Thiên đã lên tiếng:
Nói thật!

Đầu óc ông ta bỗng trở nên trống rỗng, giọng nói run lên, thốt ra lời nói thật:
Không... không phải.
Câu trả lời đúng như dự liệu, A Chỉ nghiến răng nói:
Vậy rốt cuộc ai mới là ân nhân cứu mạng của tôi?


Tôi... tôi cũng không biết. Lúc đầu là bà nhận nhầm, tôi đâm lao phải theo lao. Tôi thật sự không biết cụ thể người đó là ai, cho dù bây giờ bà giết tôi, tôi cũng không biết.


Hắn đột nhiên ủ rũ, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc như vậy là sao?

Có vẻ như sau khi nghe con gái của chúng ta nói rằng con bé là đội trưởng của Hắc Ưng thì hắn bắt đầu trở nên như thế.

Sau đó, họ lại đồng loạt nhìn Bùi Diệp với ánh mắt thông cảm.
Họ chợt cảm thấy việc cô ở lại bên Bùi Diệp thật ra cũng không tồi. Lúc trước nếu họ thật sự bắt cô tiếp quản đảo Kỳ Quái, e rằng bây giờ hòn đảo sẽ biến thành địa ngục mỗi ngày.
Sau khi nghe cuộc đối thoại của vợ chồng anh, Eric tức muốn nổ phổi,9 lồng ngực phập phồng dữ dội, máu cũng theo đó mà tuôn ra nhiều hơn:
Các người... các người coi thường tính mạng của người khác! Tôi 6không muốn để ai băng bó cho tôi hết, tôi muốn đến bệnh viện! Tôi muốn đến bệnh viện chữa trị!

Cô lạnh lùng nhìn ông ta:
Ông5 cho rằng bây giờ ông có quyền lựa chọn sao?


Dù sao tôi sẽ không để cho các người tùy tiện băng bó cho tôi đâu.

Không sao, ông không băng bó thì tôi vẫn có thể dẫn ông về nước, như vậy càng bớt việc.

Cô... không phải cô muốn dẫn tôi về nước để chịu tội trước pháp luật sao? Nếu tôi chết giữa chừng thì đó là cô không làm tròn trách nhiệm.

Giọng nói run rẩy như thế này chứng tỏ rằng ông ta thật sự không biết.
A Chỉ giận dữ giơ tay lên, thật sự muốn giết luôn ông ta. Những bàn tay giơ lên không trung rồi lại buông xuống. Bà ta nhìn ông ta với vẻ giễu cợt:
Giết ông chỉ làm bẩn tay của tôi. Dù sao ông cũng chẳng còn nhiều thời gian để sống.

Eric thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên câu nói ngay sau đó của Phó Thiên Thiên đã khiến ông ta rơi vào hầm băng.

Với tội ác của ông ta, cho dù chưa chết trước khi bị kết án thì đến lúc tòa đưa ra phán quyết, ông ta cũng sẽ bị xử tử nhiều nhất là sau một tháng mà thôi.

Chẳng mấy chốc thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đã tới. Eric không chống cự nữa mà ngoan ngoãn ngồi đó để anh ta băng bó cho mình. Thậm chí, khi anh ta xốc ông ta lên, định dẫn ông ta về nước để nhận sự trừng phạt của pháp luật, Eric cũng không phản kháng, nỗi tuyệt vọng bao trùm toàn thân.
Lão Mặc và lão Văn tặc lưỡi nhìn ông ta bị dẫn đi.
Ông ta nuốt khan:
Cô cùng tên với đội trưởng Phó Thiên Thiên của đội đột kích Hắc Ưng sao?

Cùng tên? Cho tới giờ tôi còn chưa gặp người nào cùng tên với tôi.
Eric bỗng sững người.
Đội trưởng Phó Thiên Thiên của đội Hắc Ưng, nhân vật mà tội phạm nước Z vừa nghe thấy tên đã sợ mất mật, chưa bao giờ nương tay hay nhân từ với tội phạm. Ông ta đã rơi vào tay cô thì không có khả năng trốn thoát.
Ông ta thật sự quá xui xẻo, sao lại gặp đúng đội trưởng của Hắc Ưng chứ? Lúc này A Chỉ đi tới, lạnh lùng nhìn ông ta:
Tôi hỏi ông, ông thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi sao?
Ông ta lại định nói dối theo bản năng, bởi vì lúc này nếu ông ta nói ra sự thật thì rất có thể A Chỉ sẽ giết ông ta ngay lập tức.
Hai người họ đột nhiên cảm thấy may mắn.
Trước ánh mắt thông cảm của họ, Bùi Diệp nhướng mày. Mấy năm nay tiếng tăm của vợ anh càng ngày càng trở nên vang dội ở nước Z, còn danh tiếng của anh đã bị cô lấn át. Trước đây, khi anh đi ra ngoài, người khác đều gọi anh là Tổng giám đốc Bùi. Bây giờ anh đi ra ngoài, ấn tượng của người khác về anh sẽ là người đàn ông của Phó Thiên Thiên.
Anh là một doanh nhân, đương nhiên mọi người sẽ cho rằng anh là kẻ yếu ớt, tay trói gà không chặt, dần dần càng ngày càng có nhiều người đồng cảm với anh. Tuy nhiên, anh lại rất vui vẻ trước sự đồng cảm của họ.
Huống hồ, chỉ có anh mới biết được sự dịu dàng của vợ anh.
Lúc này, anh quay đầu lại nhìn cô đầy yêu thương. Cảm nhận được ánh mắt nóng rực như lửa đốt của anh, cô nghi hoặc nhìn anh và hỏi:
Sao vậy anh?

Anh đi đến khoác vai cô:
Chúng ta đi xem súng ống đạn dược trước đã, rồi quay lại sau. Nếu không, Tiểu Tử và Mùng Hai sẽ quẩy tung trời đấy.

Phó Thiên Thiên nói với giọng lạnh như băng:
Từ trước đến giờ Phó Thiên Thiên tôi không phải chịu trách nhiệm với tội phạm, bắt ông là việc của tôi, ông sống hay chết ngang đường là việc của ông.


Cô... cô vừa nói tên cô là gì?


Phó Thiên Thiên.

Cô gật đầu. Bọn họ đi đến chợ đen dưới lòng đất. Có lão Văn và lão Mặc dẫn đầu, quả nhiên là bọn họ nhanh chóng tìm được lô súng ống đạn dược đang được giao dịch. Quy tắc giao dịch trong chợ đen luôn là người nào trả giá cao thì người đó mua được. Bởi vì súng ống đạn dược vốn không phải là mặt hàng dễ lưu thông nên bọn họ nhanh chóng mua được một lộ vũ khí nóng bỏng tay.

Mặc dù lão Văn và lão Mặc là những người lười biếng, nhưng họ cũng rất mê vũ khí đạn dược.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn.