Chương 19: Để ngươi giúp ta chuyển lời
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2075 chữ
- 2021-12-31 04:32:51
La Chinh vừa sải bước qua tấm bia đá hai mươi dặm, màu xanh trên ngọc bội chuyển thành màu đỏ.
Hắn cầm ngọc bội xoay người nhìn bốn người sau lưng rồi giơ lên, trên mặt đầy ý cười.
Bốn người theo đuôi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của La Chinh thì tức muốn ói máu.
Trước khi tham gia Hải Thí, có người giao cho họ nhiệm vụ đối phó với một tiểu tử Luyện Tạng Cảnh. Khi nhận nhiệm vụ này bọn họ có phần không phục, chỉ là một tiểu tử Luyện Tạng Cảnh, mà cũng đáng được bốn người Luyện Tủy Cảnh bọn họ cùng ra tay?
Vốn tưởng rằng chuyện dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới tiểu tử này còn không để họ vào mắt. Không chỉ không để ý, mà còn dám đắc ý khiêu khích bọn họ! Một thằng oắt Luyện Tạng Cảnh cũng dám kiêu ngạo như vậy?
Đây đúng là một việc khó có thể tha thứ!
Sắc mặt vị thư sinh kia hoàn toàn đen lại, hắn lạnh giọng nói:
Mọi người cùng lên, xử lý thằng oắt này!
Chỉ là... hắn đã qua được Hải Thí, ở trước mặt giám khảo mà giết người có phải hơi...
Một trong bốn người lộ ra thần sắc do dự.
Thư sinh hung ác nói:
Vương công tử nói, trời sập xuống thì hắn đỡ, tiểu tử này không phải người Đế Đô, lại không có ai chống lưng, cho dù chết thì có ai ra mặt cho hắn?
Thư sinh vừa nói ra lời này, ba người kia rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Vốn còn kiêng dè một chút, giờ phút này đã hoàn toàn biến mất, trên mặt bốn người đều tràn đầy oán khí tiến về phía La Chinh.
Xem chừng, nếu bốn người này không xé nát La Chinh ra thì sẽ không bỏ qua.
Thấy tình cảnh như vậy, La Chinh lại rất hài lòng, bởi vì lúc nãy là hắn cố ý chọc giận bốn người này.
Phương pháp để thực lực của hắn tăng tiến tổng cộng có hai loại, một loại chính là để Hắc Hỏa cắn nuốt huyền khí, thắp sáng vảy rồng.
Đối với kẻ nghèo như La Chinh mà nói, hiện giờ không có nhiều huyền khí để cho hắn cắn nuốt như thế.
Một phương pháp khác là để cho người khác đánh hắn, sinh ra luồng khí nóng tẩy rửa tạp chất trong lục phủ ngũ tạng.
Bốn người này đều là Luyện Tủy Cảnh, lực công kích của bọn họ đối với La Chinh mà nói không lớn cũng không nhỏ, độ mạnh yếu vừa phải.
Nếu như để người thuộc Luyện Cốt Cảnh hay Luyện Tạng Cảnh đánh thì hiệu quả sinh ra không lớn. Nhưng nếu bị những cao thủ Nửa Bước Tiên Thiên ra tay, lực đạo lại quá nặng, sơ sẩy một cái là sẽ trọng thương, thậm chí là mất mạng.
Cho nên, bốn người này đối với La Chinh mà nói có thể xem là
thợ rèn
tuyệt hảo.
Đây cũng là lý do sau khi vừa làm ngọc bội chuyển đỏ, La Chinh lại quay đầu khiêu khích bọn họ.
Nhìn bốn người mạnh mẽ xông về phía mình, La Chinh cũng quay đầu chạy về phía trước. Hắn không rời khỏi con đường này vì còn một nguyên nhân khác, hắn cũng muốn nhìn xem rốt cuộc mình có thể chịu được bao nhiêu áp lực.
Sau khi bước qua tấm bia đá, áp lực trên con đường này lập tức tăng lên gấp đôi, từ áp lực một ngàn cân nhảy lên hai ngàn cân.
Dưới áp lực lớn như thế, hắn có cảm giác toàn thân trên dưới đều bị một luồng sức mạnh khổng lồ kéo xuống. Chỉ cần sức của hắn yếu đi một chút thôi, cả người cũng sẽ bị luồng sức mạnh này gắt gao đè xuống đất.
Được cái, bốn người phía sau kia cũng bị áp lực hai ngàn cân này trói buộc, tốc độ cũng vì thế mà chậm lại.
Cho nên, trên con đường này đang diễn ra một cảnh tượng cực kì kỳ lạ. La Chinh chậm rãi chạy về phía trước, bốn người kia chậm rãi đuổi giết ở phía sau.
Nếu bên cạnh có người xem, chắc chắn sẽ nghĩ năm người này đang trình diễn một tiết mục quay chậm.
La Chinh vốn có thể chạy trốn nhanh hơn nữa, bởi cho đến giờ hắn mới chỉ dùng sức của chính mình, chứ chưa sử dụng đến sức mạnh của hai tấm vảy rồng. Nếu như mượn sức mạnh của vảy rồng, tốc độ của hắn còn có thể tăng lên gấp đôi là ít.
Nguyên nhân cố ý chạy chậm, là để cho bốn người phía sau có cơ hội đánh mình.
Xông lên đầu tiên là vị thư sinh kia, hắn áp sát sau lưng La Chinh giận dữ hét:
Chết đi cho ta!
Hắn liên tục xuất ra đến bảy tám chưởng, mỗi chưởng đều vận hết toàn lực, dưới áp lực hai ngàn cân, cho dù hắn có là Luyện Tủy Cảnh thì đánh xong bảy tám chưởng này cũng thở hồng hộc.
Sức mạnh cuồng loạn nện sau lưng La Chinh lại làm cho La Chinh được lợi không ít, đồng thời lực của những chưởng này đẩy hắn về phía trước giúp hắn tiết kiệm khí lực, lại sinh ra vô số luồng khí nóng tẩy rửa nội tạng hắn.
Nghĩ cũng biết, trong lòng hắn sảng khoái biết bao.
Chờ đến khi hoàn toàn hấp thụ hết chưởng lực này, liền có một người khác thay vị trí của thư sinh.
Sương Lang Quyền!
Bạo Liệt Trửu Kích!
Đại Lực Băng Quyền!
Bốn người thay nhau công kích sau lưng La Chinh, từng bước từng bước đẩy hắn đi về phía trước. Cùng với đó, lục phủ ngũ tạng của hắn cũng đẩy tạp chất ra ngoài với tốc độ khó mà tin nổi. Tạp chất mà Luyện Tạng Cảnh luyện được là màu đỏ sậm, những thứ tạp chất hỗn hợp kia thi nhau theo mồ hôi của La Chinh tuôn ra ngoài, thoạt nhìn giống như là máu.
Bốn người phía sau, càng đánh càng kinh hãi.
Thân thể tiểu tử này cũng quá biến thái rồi, cứ cho là luyện thể giả của Ma tộc cũng không thể có thân thể kinh khủng như vậy được. Vừa rồi bốn người họ thay nhau công kích, thế mà tiểu tử này vẫn có thể chịu đựng, thật vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Không được, không được, ta không còn sức nữa!
Một trong bốn tên đỡ thắt lưng thở dốc.
Tên to con còn đặt hẳn mông ngồi xuống dưới đất, lắc đầu nói:
Dưới áp lực này chỉ chạy bộ thôi cũng mệt chết rồi, huống hồ còn phải đánh người, mệt chết đi được.
Áp lực hai ngàn cân vốn là thiết kế cho người đạt Luyện Tủy Cảnh bọn họ, bọn họ không chỉ chịu áp lực hai ngàn cân mà còn phải đánh nhau với La Chinh, khí lực của bản thân cũng nhanh chóng tiêu hao, chỉ chốc lát đều mệt lử.
Ai nấy đều có ý nghĩ muốn bỏ cuộc, nhưng vào lúc này thư sinh bỗng nhiên kêu lên:
Hắn chảy máu!
Thư sinh phát hiện người La Chinh đang chảy ra chất lỏng màu đỏ, theo bản năng cho rằng đó là máu, hắn vui vẻ nói:
Cứ tưởng thân thể tiểu tử này là mình đồng da sắt, hóa ra vẫn sẽ bị thương, nó đã là nỏ mạnh hết đà, mọi người gắng thêm chút sức nữa đi!
Thấy người La Chinh đúng là đang máu chảy ròng ròng, bốn người trong lòng cũng vui vẻ, tốt xấu gì thì cuối cùng cũng đả thương được tên tiểu tử này, coi như cũng cứu vãn được chút mặt mũi.
Bọn hắn xốc lại tinh thần, cắn răng xông tới, ra sức tung quyền đánh lên người La Chinh.
Vừa rồi La Chinh còn nghĩ là bọn họ muốn từ bỏ nên có chút phiền muộn, cơ hội bị đánh tốt như vậy, hắn không muốn kết thúc nhanh như thế. Thật không ngờ, bọn họ thấy tạp chất từ người hắn chảy ra lại tưởng lầm là máu, cho rằng hắn không chịu nổi, lại bắt đầu đánh một lượt mới.
Trong lòng hắn thầm phấn khích, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác thường, thậm chí còn giả vờ thành bộ dạng khí tức đang yếu dần.
La Chinh vừa bị đánh, vừa thất tha thất thểu chạy về phía trước, đợt rèn luyện thứ hai bắt đầu.
Nhưng La Chinh lại không biết, cách đó ba mươi dặm, vị lão nhân chủ trì cuộc thi đã thu hết một màn này vào mắt.
Bên người lão nhân, còn có một người phụ nữ mặc trang phục màu ngọc bích. Lúc này, sự chú ý của hai người đều tập trung ở trên một hộp ngọc cao cỡ nửa người, loại hộp ngọc này gọi là Tín Khuê. Thông qua Tín Khuê, bọn họ có thể thấy toàn bộ hình ảnh trên con đường thi chạy.
Mà lúc này, hình ảnh đang chiếu trên Tín Khuê lại chính là màn La Chinh bị truy đánh.
Ánh mắt cả hai đều tập trung trên người La Chinh, trên mặt thoáng có chút kinh ngạc.
Vẫn đứng vững trước sự tấn công của bốn Luyện Tủy Cảnh, hơn nữa bản thân vẫn chỉ đang Luyện Tạng Cảnh. Hải Thí lần này lại xuất hiện một thí sinh thú vị!
Người phụ nữ áo xanh cười tủm tỉm nói.
Nghe thấy lời của người phụ nữ áo xanh, vị lão nhân mày trắng lập tức cảm thấy đau đầu, xem ra người phụ nữ áo xanh hứng thú với vị thí sinh này, ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:
Tô đạo sư, ngài không thể như vậy. Nếu ba mươi hai phong của Thanh Vân Tông cũng lựa đệ tử như ngài, đối với những đạo sư khác mà nói thì quá không công bằng.
Tô đạo sư trái lại lại thập phần hào phóng nói:
Vậy cũng tốt, mọi người cùng đến chọn cũng được, ta không ngại.
Dựa theo quy củ, những thí sinh này sau khi khảo hạch sẽ được phân bố theo thứ hạng. Tháng trước ngài đã mang đi một đệ tử rất có thiên phú, ba mươi hai phong đã thầm bất mãn, tháng này nếu lại như thế, e là...
Lão nhân mày trắng nói xong lại lắc đầu.
Tô đạo sư lại hừ lạnh nói:
Thì sao? Bọn hắn còn thầm bất mãn? Bất mãn thì trực tiếp nói với ta, không thì đi tố cáo đi! Tiểu Vũ Phong của ta đây đứng đầu từ dưới đếm lên trong ba mươi ba phong này, nếu không dùng chút thủ đoạn sao có thể hưng thịnh lên?
À đúng rồi! Có biện pháp đơn giản hơn, ta đi tìm tiểu tử này trước, để hắn che giấu thực lực của mình, không cần phải về đầu trong đợt khảo hạch! Như vậy, ba mươi hai phong khác sẽ không tranh với ta, như vậy được chứ?
Chuyện này...
Lão nhân mày trắng không ngờ Tô đạo sư lại nghĩ ra ý đồ xấu xa như vậy, điều này càng khiến ông ta thêm đau đầu.
Thanh Vân Tông có tổng cộng ba mươi ba phong dành cho các đệ tử tu luyện, vì để cho tất cả các đệ tử đều phấn đấu tiến về phía trước, Thanh Vân Tông đã đặt ra một bộ quy củ hết sức nghiêm khắc, trong đó quan trọng nhất chính sự cạnh tranh giữa các phong.
Nhưng không phải chỉ có mỗi cạnh tranh giữa các đệ tử, mà đám đạo sư của các phong cũng có nhiệm vụ và mục tiêu của riêng mình. Để bồi dưỡng ra càng nhiều đệ tử ưu tú, đám đạo sư đương nhiên sẽ tranh đoạt một vài kỳ tài có thiên phú.
Tuy nói thiên phú và thực lực của những người có thể thông qua được Hải Thí và khảo hạch không hề kém, nhưng chọn được người ưu tú nhất trong số những người ưu tú thì vẫn tốt hơn, ai cũng muốn mang đi đệ tử ưu tú nhất.
Tô đạo sư vì Tiểu Vũ Phong mà phá hư quy củ như vậy, đã khiến đạo sư của các phong khác tương đối bất mãn.