Chương 20: Khiếp sợ
-
Bách Luyện Thành Thần
- Ân Tứ Giải Thoát
- 2147 chữ
- 2021-12-31 04:32:51
Nhưng nghĩ đến bối cảnh của Tô đạo sư, cũng không có ai dám ở trước mặt nàng chỉ trích rằng như thế không được. Lão nhân mày trắng cũng chỉ là người phụ trách giám thị Hải Thí, có cho vàng ông ta cũng không dám đắc tội với Tô đạo sư, chỉ có thể cậy mình nhiều tuổi mà miễn cưỡng khuyên nhủ vài câu, nếu Tô đạo sư không nghe, ông ta cũng sẽ không nhiều lời nữa.
Về phần tiểu tử đang bị đánh kia, dưới con mắt của ông ta có thể là nó đã tu luyện được công pháp luyện thể đặc biệt gì đó nên thể chất có chút kỳ lạ, trở nên xuất chúng về mặt chịu đòn. Nhưng trong Thanh Vân Tông, đệ tử ưu tú nhiều như vậy, so với những thiên tài quái dị trong đế quốc, tiểu tử này cũng chưa tính là gì, mới chỉ là thông qua Hải Thí, đợt khảo hạch sắp tới sẽ không đơn giản như vậy, biết đâu nó không thông qua được thì sao?
Ngoài ba mươi dặm.
Sức lực bốn người kia cuối cùng cũng cạn kiệt, không thể vận nổi chút sức nào nữa, mệt đến mức ngã xuống đất nằm im không nhúc nhích.
Bọn hắn cũng là đến tham gia Hải Thí, tiêu diệt tên tiểu tử Luyện Tạng Cảnh kia chỉ là một nhiệm vụ phụ, nhưng bây giờ bọn họ bị giày vò mệt gần chết. Đừng nói đến việc đi đánh tiểu tử kia nữa, sợ là cả Hải Thí bọn hắn cũng không thể thông qua. Phải biết rằng phía trước ít nhất còn tới năm sáu dặm đường, với tình trạng hiện tại bọn hắn ngay cả đứng lên cũng vô cùng khó khăn.
La Chinh lắc lắc cánh tay, lúc này hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái gấp trăm lần. Hôm nay được ăn đánh một bữa no nê, tạp chất trong lục phủ ngũ tạng tinh khiết hơn không ít, nếu bị đánh thêm mấy lần nữa, chắc hẳn chỉ trong thời gian ngắn hắn sẽ đạt tới đỉnh phong của Luyện Tạng Cảnh.
Đáng tiếc, cơ hội thế này không phải lúc nào cũng có. La Chinh hiển nhiên có chút chưa thỏa mãn.
Thấy vị thư sinh nhìn mình với vẻ ác độc, La Chinh liền đi tới trước mặt hắn, ngồi chồm hổm xuống hỏi:
Vừa nãy có nghe ngươi nói Vương công tử, có phải là Vương Hoành Chi không?
Thư sinh cười lạnh nói:
Nếu ngươi đã biết rõ, còn không mau quỳ xuống chịu chết. Vương công tử là con cháu sĩ tộc, ngươi đã chọc phải hắn, còn cho là mình còn cơ hội sống sao? Cho dù ngươi vào được Thanh Vân Tông cũng chỉ có một chữ ‘chết’.
La Chinh khẽ gật đầu, cười nói:
Giúp ta chuyển lời cho Vương công tử. Ta với hắn không thù không oán, đừng nhúng tay vào chuyện giữa ta và La Phái Nhiên.
Nực cười, Vương công tử là người nào chứ? Sẽ nghe lời ngươi lời nói sao? Ngươi có tư cách gì để nói chuyện với hắn? Muốn giết chết ngươi chỉ cũng chỉ cần một câu nói...
Thư sinh kia tiếp tục cười lạnh nói.
Bành!
Thư sinh kia mới nói được phân nửa, La Chinh đột nhiên tung một quyền nện lên xương hàm dưới của hắn. Cả người tên thư sinh bị đánh bay lên không quay một vòng, rồi lại bị áp lực trên con đường mạnh mẽ kéo trở lại. Răng rơi đầy đất, miệng đầy máu tươi, nói không nên lời.
La Chinh xoa xoa nắm đấm của mình, lạnh lùng nói:
Nhờ ngươi chuyển lời cũng tốn sức như vậy, lải nhải mãi không xong, các ngươi nghĩ ta không biết cáu ? Ta bị các ngươi đánh lâu như vậy, chỉ một quyền này cũng quá hời cho ngươi rồi, đúng không?
Thật đúng như những gì La Chinh nói , bốn người này đuổi đánh La Chinh cả buổi trời, tuy nói bị lực phòng ngự biến thái của La Chinh làm cho giật mình, nhưng La Chinh một đường chạy trốn, không một lần đánh trả. Nên bọn hắn cố chấp cho rằng La Chinh chỉ là con rùa rụt cổ, không thể có chút uy hiếp nào đối với bọn họ.
Nhưng một quyền này của La Chinh lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn không nương tay.
Ba người còn lại lập tức hiểu ra, thằng nhóc này tuyệt đối không phải con rùa rụt cổ, mà là một con sư tử hung mãnh!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, bọn hắn tựa như con thỏ con sợ hãi, sững sờ nhìn La Chinh. Hiện tại ba người bọn hắn không còn chút sức lực nào, cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát, nói gì đến việc đánh trả.
La Chinh nhìn tên to con hỏi:
Lời ta nói vừa rồi, có nghe rõ không? Cần ta lặp lại lần nữa không?
Nghe rõ rồi, nghe rõ rồi, ta sẽ chuyển lại lời của cậu cho Vương công tử.
Tên to con nặn ra nụ cười miễn cưỡng, hắn là người thức thời, hiểu rõ lúc này nếu không thành thật thì kết cục sẽ giống như tên thư sinh kia, đây là tự chuốc khổ vào mình.
La Chinh lúc này mới thoả mãn gật đầu, không để ý tới mấy người kia nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường, hiện tại cũng chỉ có một mình La Chinh, tuy hắn đã thông qua được Hải Thí nhưng mà vẫn muốn thử xem mình có thể đi tiếp được hay không.
Sau trận truy đuổi vừa rồi, hắn cũng đã đi được năm sáu dặm đường, đi tiếp thêm năm dặm nữa là đến điểm cuối cùng dành cho Luyện Tủy Cảnh, hắn muốn thử xem cực hạn của mình ở đâu.
Dưới áp lực hai ngàn cân, tốc độ của hắn đã chậm đi rất nhiều, giờ đây cũng vẫn đi thật chậm. Sau khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy được tấm bia đá phía trước.
Luyện Tủy Cảnh đi tới được tấm bia đá này là đã thông qua Hải Thí, nhưng con đường này vẫn chưa hết, không biết qua tấm bia đá này, áp lực sẽ tăng thêm bao nhiêu?
La Chinh đi tới tấm bia đá trước mặt, không chút do dự nhấc chân bước tiếp.
Ngay khi hắn vừa mới bước qua tấm bia đá, một áp lực cực kỳ kinh khủng áp lên người hắn.
Phù phù!
Phảng phất như có một tòa núi lớn trùm trên người La Chinh, gắt gao đè người hắn xuống mặt đất.
Áp lực này, cũng lớn quá đi!
Mặt, bụng, tay chân của La Chinh như bị keo dính dán chặt lên mặt đất không thể nhúc nhích.
Hắn ra sức muốn nâng đầu lên, nhưng lại có cảm giác đầu của mình nặng tựa mấy vạn cân, dù dùng sức thế nào cũng không ngẩng lên được.
La Chinh có chút buồn bực, mười dặm là áp lực năm trăm cân, hai mươi dặm là áp lực một ngàn cân, ba mươi dặm là áp lực hai ngàn cân, theo lý mà nói bốn mươi dặm phải là áp lực bốn ngàn cân. Nhưng hiện tại hắn lại có cảm giác áp lực lên tới mấy vạn cân. Áp lực này dường như tăng vọt tới mười lần!
Ta không tin!
La Chinh phát cáu, hắn khơi thông hai tấm vảy rồng trong cơ thể, vận hết sức mạnh đó vào thân thể mình, lập tức gầm lên một tiếng lại vận sức lực toàn thân để đứng lên.
Lên cho ta!
Sức mạnh từ trong cơ thể hoàn toàn bộc phát, trên người hắn nổi đầy gân xanh, mỗi khối cơ đều bành trướng đến cực hạn, tản mát ra hào quang màu đồng.
Dưới sức mạnh điên cuồng mãnh liệt như thế, La Chinh cố gắng dùng hai tay đẩy thân thể của mình lên.
Thế nhưng, giờ hắn vẫn còn trong tư thế ngồi xổm, chưa đứng lên hoàn toàn được.
Lại lần nữa!
La Chinh hít sâu một hơi, lần này hắn đem sức lực toàn thân dồn hết vào hai chân, hai tay đặt trên đùi, chậm rãi đứng lên trong tư thế tương đối chật vật.
Hắn đứng dậy với tốc cực kỳ chậm, gần như là nhấc từng ly, từng ly một.
Từ ngồi xổm sang đứng lên, động tác này tuy cực kỳ đơn giản nhưng lại mất tới một nén nhang thời gian.
Lúc này, cả người hắn mồ hôi đầm đìa, ngực kịch liệt phập phồng, dường như đã hao tổn hết sức lực toàn thân.
Nhưng, hắn vẫn đứng lên.
Đứng thì đứng, nhưng mà muốn tiến một bước về phía trước thì khó khăn vô cùng.
Có thể đoán được rằng, chỉ cần hắn nhấc chân lên thân thể sẽ lập tức mất cân bằng, sau đó ngã xuống ngay tức khắc...
Nhưng chính lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được thân thể của mình bắt đầu xuất hiện luồng khí nóng liên tục.
Đây là chuyện gì?
Cánh tay, thân thể, hai chân đều không ngừng xuất hiện luồng khí nóng, hơn nữa những luồng khí nóng này lại dâng trào mãnh liệt, càng lúc càng nhiều, khác xa trước đây.
Sắc mặt La Chinh tràn đầy nghi hoặc, rõ là hiện tại hắn cũng không bị đánh, sao lại sinh ra luồng khí nóng?
Ta hiểu rồi!
Suy nghĩ thật cẩn thận, La Chinh liền lộ vẻ mặt mừng như điên.
Thân thể hắn xuất hiện luồng khí nóng chính là vì sức mạnh từ bên ngoài xâm nhập, cơ thể chuyển hóa sức mạnh đó thành luồng khí nóng để bắt đầu gột rửa thân thể.
Bây giờ quả thật không ai đánh hắn, nhưng là áp lực bên ngoài đã đến mức khủng bố, mà sức mạnh của luồng áp lực này lại không hề thua kém sức người, thân thể của hắn đúng là đã chuyển hóa luồng áp lực này thành luồng khí nóng tiến hành gột rửa thân thể!
Luồng áp lực này cứ đến liên tục không ngừng nghỉ, cực kì có tác dụng lên toàn thân La Chinh, cho nên toàn thân La Chinh từ trên xuống dưới đều có luồng khí nóng đang lưu chuyển.
Loại hoàn cảnh áp lực cao thế này, quả thật là nơi tu luyện tuyệt hảo cho La Chinh, trong lòng hắn thầm mừng rỡ, liền đứng tại chỗ nhắm mắt lại, tùy ý để luồng khí nóng loại trừ hết tạp chất bên trong cơ quan nội tạng ra ngoài.
La Chinh hưởng thụ, nhưng lại khiến cho lão nhân mày trắng cùng Tô đạo sư bên kia khiếp sợ.
Trong vòng ba mươi dặm đường này của Thanh Vân Tông đều là dùng để tiến hành Hải Thí, thông thường những người Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh cùng Luyện Tủy Cảnh có thể nhuộm đỏ ngọc bội của mình đã coi như đạt.
Thế nhưng mà, quãng đường sau đó lại là nơi dành cho người đạt cấp độ Tiên Thiên Cảnh. Áp lực khủng bố lên tới hai vạn rưỡi cân, cũng chính là sức nặng của năm mươi cái đỉnh. Chỉ cần đứng ở bên trong thôi cũng giống như có năm mươi cái đỉnh to đè lên người.
Áp lực kinh khủng như thế đừng nói là Luyện Tủy Cảnh, cứ cho là người tu luyện tới Nửa Bước Tiên Thiên cũng phải chùn bước, chỉ khi bước vào Tiên Thiên Cảnh mới có thể chịu được luồng áp lực này.
Nếu là Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tạng Cảnh bị ném vào đây, chỉ sợ cả người cũng trực tiếp bị ép nát vụn rồi.
Tiểu tử này thân thể tuy vô cùng mạnh mẽ, đối phó được sự tấn công của bốn vị Luyện Tủy Cảnh, nhưng đối mặt với sức nặng của năm mươi cái đỉnh e là dữ nhiều lành ít.
Hai người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức phân ra nhảy lên hai cái phi thiên liễn tiến về phía trước.
Với tốc độ của phi thiên liễn, vượt qua ba mươi dặm cũng chỉ trong chốc lát.
Hai người nhảy xuống phi thiên liễn, mới phát hiện La Chinh không chỉ bình yên vô sự mà lại còn từ dưới đất bò dậy!
Lão nhân mày trắng thấy một màn như vậy lẩm bẩm nói:
Ta chủ trì Hải Thí nhiều năm như vậy, thật chưa từng thấy qua... thật chưa từng thấy qua...
Tô đạo sư dùng một đôi bàn tay trắng như ngọc che khuất khuôn miệng nhỏ nhắn của mình, đôi mắt đẹp cũng hiện vẻ khiếp sợ, tiểu tử này rõ ràng thực lực mới ở Luyện Tạng Cảnh, rốt cuộc làm thế nào có thể chống cự được áp lực của năm mươi đỉnh, mà lại còn đứng lên được?