Chương 21: Tạo thọ đan


Mấy năm nay thiên tài tuyệt diễm vào Thanh Vân Tông nhiều vô số kể. Có người năng lực cực kỳ cao, tốc độ tu luyện cực nhanh, chỉ trong một năm đã từ Luyện Cốt Cảnh vượt qua mấy cảnh giới bước vào Tiên Thiên Cảnh.

Cũng có người thể chất đặc biệt, sức lực lớn vô cùng, tuy là Luyện Cốt Cảnh nhưng có thể nhổ cả núi, sức mạnh có thể so với Nửa Bước Tiên Thiên.

Sau khi so sánh, tiểu tử trước mắt này cũng không phải quá nổi bật. Cho dù hắn bằng thực lực Luyện Tạng Cảnh, đối phó với sự vây công của bốn vị Luyện Tủy Cảnh, còn có thể một đường đi đến tấm bia đá đánh dấu ba mươi dặm đường, dưới con mắt đánh giá của lão nhân mày trắng và Tô đạo sư cũng chỉ có thể coi là ưu tú.

Lấy Tiểu Vũ Phong của Tô đạo sư mà nói, dù xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, nhưng nàng vẫn tìm được ít nhất ba đệ tử có thể vừa chống đỡ được truy kích của Luyện Tủy Cảnh vừa vẫn có thể hoàn thành được Hải Thí.

Thế nhưng...

Một người Luyện Tạng Cảnh, vậy mà có thể ngăn cản áp lực của năm mươi đỉnh, còn có thể đứng sừng sững không ngã dưới áp lực khổng lồ này.

Đừng nói khắp Tiểu Vũ Phong, cho dù có là ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông cũng tìm không ra người thứ hai.

Tô đạo sư vốn muốn tiến lên, kéo La Chinh ra khỏi lực hút khổng lồ kia. Có điều lại bị lão nhân mày trắng ngăn trở:
Đừng vội, ngài xem hắn đang làm gì kìa?


Tô đạo sư cẩn thận nhìn lại thì thấy từng đạo chất lỏng màu đỏ như máu theo thân thể hắn chảy ra, vẻ kinh ngạc trên mặt nàng càng đậm:
Hắn lúc này rồi mà còn Luyện Tạng!


Nhãn giới của hai người bọn họ so với bốn người kia cao hơn rất nhiều, liếc mắt một cái liền biết chất lỏng màu đỏ này không phải là máu mà là tạp chất bên trong cơ quan nội tạng. Chỉ có điều, đại đa số mọi người đều là do tích lũy từng ngày trong thân thể mới bức ra được, nhưng tiểu tử này chỉ trong thời gian ngắn đã bức ra được lượng tạp chất lớn như thế.


Người này, tiền đồ...


Lão nhân mày trắng vốn muốn kết luận, đại khái chính là cái câu cực kỳ không có sáng tạo
Tiền đồ vô cùng rộng mở
. Nhưng Tô đạo sư lại chen miệng:
Tiền đồ hoàn toàn u ám, đúng không?


Lão nhân mày trắng buồn bực hỏi:
Tô đạo sư, lời này của ngài là có ý gì?



Ta cảm thấy tiểu tử này tư chất bình thường, miễn cưỡng thông qua Hải Thí đã coi như là vận may của hắn. Còn một màn trước mắt này, ta muốn ngươi làm như không thấy.
Tô đạo sư mỉm cười ngọt ngào, nhưng ý tứ trong lời nói lại cực kỳ không có lý.

Lão nhân mày trắng cũng không phải người ngu, ông nghe ra ý tứ của Tô đạo sư, nàng muốn ông che giấu bí mật này.

Thế nhưng tông môn quy định, nếu trong Hải Thí phát hiện đệ tử đặc biệt ưu tú phải lập tức báo cáo, tiểu tử này khẳng định phù hợp với quy định.


Chuyện này...
Lão nhân mày trắng do dự, nếu không có một màn này, ông còn có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng bây giờ biểu hiện của La Chinh lại là thiên tài ngàn năm có một, nếu giấu chuyện này đi, có phải hơi quá đáng hay không.

Tô đạo sư nhìn ra sự do dự của lão nhân mày trắng, khuôn mặt tươi cười sáng lạn như hoa nói:
Đừng do dự nữa, hay là để ta dùng Thiên Tử Lệnh?



Khụ khụ...
Nghe đến Thiên Tử Lệnh, lão nhân mày trắng lập tức ho mãnh liệt, sau khi Tô đạo sư này tiến vào Thanh Vân Tông, sức khỏe của ông ngày càng sa sút, mỗi lần Hải Thí, nha đầu này đều làm ông lo lắng hãi hùng, khỏe được mới là lạ.

Thiên Tử Lệnh là cái gì?

Là có thể tới Phần Thiên cung cầu xin
Người kia
một chuyện.

Diệt tộc, giết người, phạt quốc...

Những chuyện lớn lao này, đối với người kia mà nói chỉ là chuyện cỏn con. Nhưng với điều kiện tiên quyết là ngươi phải có Thiên Tử Lệnh, mới có tư cách tới cầu.

Hơn hai trăm năm nay, số Thiên Tử Lệnh được phát ra tổng cộng cũng chỉ có sáu tấm.

Âu Dương gia của Đế Đô, do duyên phận đưa đẩy nên lấy được một tấm Thiên Tử Lệnh, sau để lại cung phụng trong gia tộc, nhờ uy thế của một khối Thiên Tử Lệnh này, từ một tiểu gia tộc bình thường một bước trở thành một trong mười sĩ tộc lớn của Đế Quốc.

Tuy rằng không ít người trong Âu Dương gia cũng tận lực làm ăn, cần cù tu luyện, nhưng không thể nghi ngờ, tấm Thiên Tử Lệnh này cũng phát huy tác dụng cực lớn. Có một tấm lệnh bài như vậy cung phụng, người bình thường ai dám động đến?

Vị thiếu niên trước mắt này đúng là thiên tài khó gặp, nhưng vì thế mà tùy tiện sử dụng Thiên Tử Lệnh, không khỏi có chút khoa trương.

Tuy ông biết rõ là nha đầu này chỉ mang Thiên Tử Lệnh ra uy hiếp mình, nhưng ông càng rõ ràng hơn với tính cách của nàng, nếu ông còn chần chờ, nàng thật sự có khả năng sẽ làm như vậy.

Người ta cũng đã nói như vậy rồi, lão nhân mày trắng còn có thể nói gì? Chỉ có thể vâng lời nói:
Nếu ngài quyết định như vậy, chuyện này cũng không cần báo lên.



Nhớ rõ, ta muốn tất cả mọi người không biết việc này, phần lịch sử hình ảnh của hòn Tín Khuê cũng phải xóa bỏ toàn bộ, không thể cho người thứ ba thấy!
Sau một thoáng suy nghĩ Tô đạo sư lại dặn dò tiếp:
Lát nữa, tốt nhất cũng phải khiến tiểu tử này câm miệng, nếu để người ở các phong khác biết được thì phiền toái không nhỏ đâu.


Sau khi nói xong, nàng mới dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía La Chinh, giống như đang nhìn một báu vật chưa tạo hình.

La Chinh đang hết sức chuyên chú để cho luồng khí nóng gột rửa thân thể, liên tục hấp thu áp lực cuồn cuộn, tạp chất trong lục phủ ngũ tạng của hắn đã được thải ra không ít.

Hắn hít vào một hơi thật dài, toàn thân run rẩy kịch liệt một hồi, một lượng lớn tạp chất màu đỏ theo lỗ chân lông của hắn tuôn ra. Nhìn từ xa, hắn giống như một huyết nhân.


Cuối cùng đã tới đỉnh phong Luyện Tạng Cảnh! Chỉ còn cách một chút xíu nữa là bước vào Luyện Tủy Cảnh!


Trong mắt La Chinh lộ ra một tia ánh sáng, tốc độ tiến triển như vậy khiến hắn cực kì vui mừng. Ở giai đoạn này hắn chỉ có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của mình, mới có thể chống lại La Phái Nhiên, mới có tư cách đi Luyện Ngục Sơn cứu muội muội La Yên.

Dựa theo tính toán của hắn, nếu tiếp tục tu luyện tại nơi này, có thể làm cho hắn vượt qua đường phân cách kia, bước vào Luyện Tủy Cảnh.

Nhưng đúng lúc này, hai chân của hắn lại bắt đầu run rẩy, dưới áp lực cực lớn ở nơi đây, hai chân của hắn rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà té ngã xuống đất.

Ngay tại lúc đó, một đôi tay bắt lấy cổ của La Chinh, mang hắn ra khỏi con đường.

La Chinh cảm giác thân thể mình chợt nhẹ bẫng, luồng áp lực vô hình kia cũng tiêu tan. Hắn quay lại nhìn, thì thấy người túm mình ra chính là lão nhân mày trắng, cũng là người phụ trách giám thị trận Hải Thí này. Bên cạnh lão nhân mày trắng, còn có một người phụ nữ áo xanh xinh đẹp như thiên tiên.


Ngươi đã thông qua Hải Thí, vì sao còn muốn ở lại đây?
Lão nhân mày trắng nghiêm khắc nói.

Bị trách mắng như vậy, nhưng La Chinh lại không chút hoang mang trả lời lại:
Đệ tử không biết nơi này không thể ở lại.



Hiện tại đã biết chưa? Cầm ngọc bội đi đổi sang thẻ đệ tử, chờ tham gia khảo hạch đi.
Lão nhân mày trắng nói.

La Chinh ngoan ngoãn quay đầu bước đi, tất nhiên là hắn không muốn tự dưng lại chọc tức lão nhân mày trắng này, có điều đi hai bước hắn lại nghiêng đầu hỏi:
Xin hỏi giám khảo, nếu như ta có thể may mắn vào được Thanh Vân Tông, ta còn có thể đi vào con đường này nữa không?


Lợi dụng áp lực để luyện thể, khiến tu vi của hắn tiến bộ cực nhanh, hắn có chút nghiện rồi, nên đương nhiên hết sức quan tâm vấn đề này.

Nghe nói như thế, lão nhân mày trắng cười nhạt nói:
Nơi này là chỗ tu luyện của cường giả Tiên Thiên Cảnh, nếu như ngươi muốn vào, phải dùng điểm tích lũy tông môn mới có tư cách. Lần này ngươi sử dụng trái quy định, bổn tọa không truy cứu trách nhiệm, nhưng nhớ phải giữ kín chớ có nói ra ngoài!


La Chinh gật đầu, nghe xong giải đáp mới nhanh chóng rời đi.

Chờ sau khi La Chinh đi xa, lão nhân mày trắng mới quay đầu nói với Tô đạo sư :
Ngài xem ta nói như vậy, có được không?



Ừm! Không tồi, để báo đáp, cái này cho ngươi!


Trên tay Tô đạo sư đeo một cái nhẫn hoa ngũ sắc, bên trên khảm năm loại bảo thạch màu sắc khác nhau, rất là xinh đẹp, chỉ thấy nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm một cái, một viên đan dược màu bạc liền xuất hiện trên tay nàng. Nàng ném nó cho lão nhân mày trắng.

Khi lão nhân mày trắng nhận được viên đan dược màu bạc kia, vẻ mặt lập tức chấn động.

Tô đạo sư ra tay, quả nhiên không tầm thường.

Viên đan dược màu bạc này thế mà lại là một viên Tạo Thọ Đan!

Một viên Tạo Thọ Đan có thể kéo dài tính mạng con người ta thêm một năm! Đây chính là thánh dược Ngũ phẩm, cực kỳ hiếm có!

Một tấc thời gian là một tấc vàng, nhưng mà vàng bạc lại khó mua được thời gian. Đối với rất nhiều lão già mà nói, thời gian một năm là cực kỳ quý giá, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Không nghĩ tới Tô đạo sư tiện tay khen thưởng lại là vật phẩm trân quý như thế, nếu không phải là sợ mất mặt, ông chỉ e rằng sẽ mừng rớt nước mắt.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.