Chương 2523: Chỉnh sửa quy tắc



Phùng!
Ký ức của mỗi một người mang màu sắc riêng biệt, trong đó có một ngọn lửa màu cam nhạt nhẹ nhàng lơ lửng bên trên hồn khí Chuy8ển Thế.

Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ấy, trong mắt các nàng đều là vẻ căng thẳng khẩn trương.
<3br>Huynh trưởng như cha, Hàm Thanh Đế chết là do ông ta gieo gió gặt bão, nhưng trong lòng các nàng dù gì cũng vẫn cần một trụ cột để 9dựa vào.

Có lẽ Hàm Cửu Di có thể trở thành chỗ dựa cho các nàng, nhưng nói thế nào thì cũng vẫn không bằng Hàm Thương Yên.

Vut...

Nghe được câu hỏi của nàng ta, trên mặt La Chinh thoáng qua nét xấu hổ.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, trái tim nàng ta đã thắt chặt lại, nỗi lo trào dâng trong lòng.
Nàng ta hỏi ngay:
Chàng đã xảy ra chuyện gì rồi ư?

Thiên Mệnh huynh đã qua đời tại núi Thánh Nhân.
La Chinh đáp.
Huống chi hiện giờ còn có từng ấy người ủng hộ và giúp đỡ Hoa Thiên Mệnh, tình hình thật sự còn tốt hơn cả những gì La Chinh tưởng tượng.

Ba ngày sau, núi Thánh Nhân trên bờ Bắc biển Thời Gian bỗng chấn động mạnh, mười mấy á thành và chân thẩn đại viên mãn đi ra ngoài.
Trông bọn họ rất mỏi mệt, trên mặt cũng tràn đầy vẻ tiếc nuối và thất vọng.
Ba suối thánh còn lại đã bị người của Lãnh gia, Tạ gia và Bạch gia chiếm lấy.
Mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng bên cạnh đó vẫn cảm thấy khá may mắn, may vì họ vẫn còn sống sót rời khỏi núi Thánh Nhân.
Ngọn lửa ký ức màu cam nhạt nhẹ nhàng trôi vào trong đầu Hàm Thương Yên.
Mãi một lúc lâu sau hắn ta mới 5chầm chậm mở mắt ra, nhìn mọi người xung quanh với vẻ hoang mang tột độ.

Lưu Tô, sao ta lại...
Hắn ta vừa lên tiếng thì bỗng cảm nhận được thứ gì khác thường truyền đến từ đầu ngón tay.
Suốt bao nhiêu năm qua, mỗi lần Hoa Thiên Mệnh rời đi đều sẽ để nàng ta lại trong nỗi lo lắng, nhưng chưa lần nào khiến nàng ta phải thất vọng cả.
Hắn ta có vận may rất lớn, khi trở về luôn có thể bình yên vô sự, ngay cả lúc vào trong vực sâu Ma vực cũng thế.
Vậy mà lần này, chuyện nàng ta lo lắng nhất cuối cùng cũng ập đến.
Miễn là còn sống thì vẫn còn hy vọng phong thánh, chứ những á thành và chân thần đại viên mãn đã yên nghỉ trong đó thì chẳng còn hy vọng gì
Ầm ầm...

Núi Thánh Nhân chấn động không ngừng, chầm chậm hạ xuống và chìm vào trong mặt đất.
Ngọn núi khổng lồ chìm xuống tạo thành một cái hổ thật to, nước biển Thời Gian cũng tràn vào qua mép hổ.
Suốt bao năm qua, núi Thánh Nhân đều bị nước biển Thời Gian bao bọc nhằm áp chế ý chí sơ sinh của Thần vực.
Bây giờ ý chí sơ sinh đã bị La Chinh dung hợp, không còn trong này nữa, thế nhưng núi Thánh Nhân vẫn còn mang trong mình sứ mạng phong thánh.
Sau khi núi Thánh Nhân quay về vị trí cũ, trên bầu trời Thần vực bỗng lóe lên vài tia sáng, phóng thẳng về hướng Chúng Thánh Đường.
Không lâu sau, trong Chúng Thánh Đường đã có thêm nằm bóng người mà dẫn đầu chính là tộc trưởng Thiên Long và Trần Hoàng Dịch Kiếm.
Khi thế giới trong cơ thể bọn họ trở thành vùng đất ký linh, họ có thể thu được một phần sức mạnh từ bên trong Thần vực.
Trong mắt của các cường giả Bỉ Ngạn cảnh, bọn họ vẫn chỉ là chân thần đại viên mãn, nhưng thực lực chân chính thì đã lợi hại hơn chân thẩn đại viên mãn rất nhiều.
Vì vậy, bây giờ hắn chỉ có thể hỏi La Tiêu.
La Tiêu suy tư một chút rồi nói:
Nếu lấy ra toàn bộ ký ức khi còn sống của mỗi một sinh linh trong vũ trụ Đại Diễn thì ta không làm được, nhưng chỉ vỏn vẹn có ký ức của Hoa Thiên Mệnh thôi thì có lẽ không sao.
Nghe phụ thân trả lời như vậy, La Chinh cũng thở phào một hơi.
Mặc dù Thiên Mệnh huynh cần tu luyện lại từ đầu, nhưng lần này huynh ấy vừa ra đời đã là thần dân của Thần vực rồi, hơn nữa còn có ký ức tu luyện của cả một đời trước, như vậy đúng là làm ít hưởng nhiều.
Nhìn vẻ mặt của Đông Phương Nghênh Thanh, La Chinh vội nói:
Mặc dù huynh ấy đã chết, nhưng chúng ta có ký ức của huynh ấy! Chúng ta có thể để Thiên Mệnh huynh chuyển kiếp sống lại trong Thần vực! Với năng lực của Thiên Mệnh huynh, cùng lắm cũng chỉ tốn năm mươi năm thôi là có thể tu thành chân thân cấp cao rồi!
Đông Phương Nghênh Thanh thoáng ngây ra, tâm trạng vốn chìm trong đau khổ bỗng sinh ra một tia hy vọng:
Các ngươi...
có thể làm cho Thiên Mệnh chuyển kiếp sống lại ư?
La Chinh gật đầu đầy kiên định:
Mẫu thân ta quản lý vùng đất chuyển thể trong Thần vực, bà sẽ biết được thân xác mới mà Hoa Thiên Mệnh chuyển kiếp vào, đồng thời có thể trả lại ký ức cho Thiên Mệnh huynh!
Chỉ mấy chục năm thôi, đối với chân thần thì quãng thời gian này rất ngắn, đương nhiên Đông Phương Nghênh Thanh có thể đợi được.

Có điều trong lửa ký ức chắc chỉ có đoạn ký ức lúc Hoa Thiên Mệnh đến Thần vực thôi, còn khi ở vũ trụ Đại Diễn thì...
La Chinh nói rồi quay sang nhìn La Tiêu:
Không biết phụ thân có thể trích nó ra từ vũ trụ không.
Ký ức cả một đời của mỗi người trong Thần vực đều được lưu trữ tại vùng đất chuyển thể, nhưng vũ trụ thì không thể sánh được với Thần vực, cho nên La Chinh cũng không chắc chắn lắm về chuyện này.
Chiếc nhẫn đeo trên tay hắn ta đang tỏa ra sức mạnh hùng hậu, khủng khiếp đến mức khiến hai mắt Hàm Thương Yên trợn tròn.
Nó khiến hắn ta cảm nhận được sự tồn tại trong khắp vực sâu Ma Vực!
Chiếc nhẫn này là sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này Hàm Thương Yên gần như chỉ muốn tháo ngay chiếc nhẫn ấy ra.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian kể từ khi lửa ký ức của Hàm Thương Yên bị tước đi thật sự rất nhiều, Hàm Lưu Tô thở dài một cái rồi nói:
Ca ca lại gần ta này, để ta kể cho huynh nghe...
Sau khi Hàm Thương Yên rời đi cùng với Hàm Lưu Tô, Đông Phương Nghênh Thanh kiên nhẫn chờ đợi bấy lâu giờ mới bước ra khỏi nhóm người, hỏi:
La Chinh, không biết bây giờ Thiên Mệnh ra sao rồi?
Nàng ta biết hiện giờ núi Thánh Nhân còn chưa đóng, trận đấu giành vị trí thánh nhân vẫn đang diễn ra.
Thế nhưng La Tiêu lại không biết được rõ ràng chi tiết trong đó nên cũng định lát nữa sẽ hỏi La Chinh, nào ngờ Đông Phương Nghênh Thanh vì quá sốt ruột mà đã hỏi trước rồi.
Gương mặt vốn còn ửng hồng đầy sức sống của Đông Phương Nghênh Thanh bỗng trắng bệch đi, lệ nhòa đong đầy đôi mắt.
Bờ môi nàng ta run rẩy, không nói ra nổi một câu...
Lúc này vẻ mặt của La Tiêu cũng nghiêm túc cực kỳ.
Hoa Thiên Mệnh và Trần Hoàng Dịch Kiếm đều đến từ vũ trụ Đại Diễn nên La Tiêu có thể biết ngay rằng bọn họ còn sống hay đã chết.
Vì vậy, khi còn đang bị đại trận Đồ Tru Nguyệt Hoa vây kín ở ngoài vực, ông đã biết về cái chết của Hoa Thiên Mệnh rồi.
Trên gương mặt của năm người này đều là vẻ vui sướng.
Từ nay về sau, bọn họ gần như đã đứng đầu ở Thần vực.
Nhất là thánh nhân mới của Lãnh gia, Lãnh Vô Cấu, sau khi y được phong làm thánh nhân là có thể ngồi cùng hàng với Thánh Hoàng Lãnh gia, Lãnh Diệu! Đúng lúc này, một bóng người chợt lặng lẽ xuất hiện trong Chúng Thánh Đường.
Người này chính là La Chinh.
Đi cùng hắn còn có mấy người La Tiêu, Cưu Thánh, Lê Lạc Thủy.

Sư tôn!

Mà lúc ở trong vũ trụ, Vũ Thái Bạch từng nói với nàng ta rằng xác suất Hoa Thiên Mệnh giành được vị trí ấy là rất lớn, bảo nàng ta không cần quá lo lắng.
Thế nhưng trận đấu trong núi gay gắt như nào, Đông Phương Nghênh Thanh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được.
Vì vậy lúc này nàng ta không nhịn được nữa bèn hỏi La Chinh.
Trần Hoàng Dịch Kiếm dù đã phong thánh nhưng vẫn vô cùng cung kính với La Tiêu, vừa thấy ông liền hành lễ.

Mấy thánh nhân còn lại chỉ lạnh lùng nhìn La Chinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Bách Luyện Thành Thần.